Chapter 5

218 29 0
                                    

Cale hơi đẩy Lee Soo Hyuk ra trước khi đứng dậy và thở dài thườn thượt. Cậu nhìn về phía người đầu tiên nhận ra mình. Cale cảm thấy như trái tim mình sắp vỡ tung khi nhìn về phía những người khác. Họ đang nhìn cậu đầy thắc mắc, điều này khiến Cale lo lắng hơn bao giờ hết. Nhưng sự thờ ơ và vẻ ngoài lạnh lùng thường ngày của cậu đủ để che giấu sự lo lắng của cậu.

"Choi Han."

Cale gọi tên Choi Han, người đang nhìn cậu với vẻ miễn cưỡng. Đó là cách Cale gọi anh ta, mặc dù đó không phải là giọng nói của Cale, đó là giọng điệu khiến anh nhận ra. Giọng điệu lạnh lùng và gần như bất cần mà Cale thường sử dụng đang tuôn ra từ miệng cậu thiếu niên gầy gò. Điều này khiến những người khác bối rối và mâu thuẫn.

"...Cale-nim," Choi Han gọi với giọng điệu lo lắng. Anh cũng không khỏi cảm thấy lo lắng trong tình huống này. Đó là một vấn đề khác bởi vì cả anh  và Cale đều không nói với những người khác, ngoài Raon và Alberu rằng họ đến từ một thế giới khác. Cale là một người xuyên không và Choi Han là một nhà du hành không gian.

Những người khác nhìn Choi Han và Cale với vẻ kinh ngạc. Họ nhìn cả hai như thể họ muốn câu trả lời nhưng Cale chỉ có thể nhìn đi chỗ khác và tránh ánh mắt thắc mắc của họ. Thay vào đó, cậu tập trung sự chú ý của mình vào Choi Han và ra hiệu cho anh  đến gần. Nhưng trước khi cậu có thể mở miệng để nói điều gì đó, cánh cửa bật mở và người bước vào là Park Jin Tae đang thở hổn hển và có chút mất phương hướng.

"Lee, Lee Soo Hyuk— Hửm?"

Park Jin Tae dừng lại và nhìn chằm chằm vào Choi Han. Đôi mắt anh ta mở to hơn khi chỉ vào Choi Han, "Cái, anh đang làm cái quái gì ở đây vậy?!"

Jin Tae thốt lên khi mắt anh tập trung vào Choi Han. Anh không mong gặp lại Choi Han. Anh ta vẫn không thể quên cách người hiệp sĩ đen này chiến đấu trong thế giới của mình, chiến đấu với con Lion Dragon đó cùng với những người khác. Anh ta đã quá sốc để thậm chí xử lý những mẩu thông tin đó. Thế giới khác? Phép thuật? Những con rồng? nó không có ý nghĩa gì đối với Jin Tae, nhưng bằng chứng thể hiện điều đó đang đã tồn tại. Không phải là thế giới của anh ta không tốt hơn thế giới đó. Với việc tất cả những con quái vật và khả năng đột nhiên xuất hiện từ hư không, đảo lộn mọi thứ.

Choi Han cau mày trước cách Park Jin Tae chỉ tay vào mình, "...Rất vui được gặp lại anh, Park Jin Tae."

Đó là một lời chào bình thường. Không có bất kỳ kính ngữ nào, chỉ là giọng điệu mà Choi Han đã sử dụng bất cứ khi nào trò chuyện với Park Jin Tae khi anh  vẫn còn ở đây trên Trái đất. Điều này khiến Park Jin Tae chế giễu không tin nổi trước khi mắt anh chuyển sang những người khác cũng ở trong văn phòng.

"Hửm? Những người này là ai?"

"Park Jin Tae."

[ V-trans]Hmm? Đây là đâu vậy? ( TCF Fanfiction)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ