6. Soda mùa hè

952 97 26
                                    

Con đường nằm gần trường cấp hai lúc nào cũng bán đầy đồ ăn. Món nào cũng có hại nhưng sức hấp dẫn lớn vô cùng, đến mức cũng vì nó mà đến khi trưởng thành tôi hay bị đau dạ dày. Nhưng nếu hỏi tôi có ăn nữa không thì tôi vẫn ăn.

Nhớ khi đó, mỗi chiều khi Jungkook chở tôi về, miệng hai đứa lúc nào cũng nhóm nhép. Nào là sing-gum, nào là kẹo bông, rồi xoài ngâm, cóc ổi, tokbokki, bánh xếp. Tuy nhiên tất cả bắt buộc phải ăn nhanh trước khi xuất hiện ở nhà, nếu không sẽ bị người lớn la rầy.

Hàng quán nhiều như thế, nhưng dường như bọn học sinh lúc nào cũng có quán ruột của mình. Đối với tôi và Jungkook, nơi hai đứa hay ghé nhất là cửa hàng của bà Hwa.

"Bốn phần bánh gạo cay, soda chanh như thường lệ đúng không hai đứa? Ồ, hôm nay có chuyện gì thế?"

Bởi vì xe đạp của Jungkook bị đứa nhóc nào đó chơi ác, chọc thủng bánh xẹp lép, nên tôi và Jungkook đành phải nai lưng ra, một đứa dắt một đứa đẩy phía sau xe để về nhà. Tôi đoán chắc chắn là Mingyu với Lina chứ không ai. Hồi trưa bốn đứa ngồi chơi bài cược nhau sticker giới hạn của Slam Dunk, Jungkook đã thắng hết. Mà của Jungkook cũng là của tôi.

"Con sắp xỉu rồi bà ơi!"

"Mau vào! Mau vào đi, để bà bật quạt cho! Hai đứa nhóc này...thật là!"

Dắt xe lên con dốc tầm 50 mét, hai chân tôi rụng rời. Cả người mềm oặt ngả nghiêng bám víu vào Jungkook. Bà Hwa nhìn tôi và Jungkook cả người ướt đẫm mồ hôi, lại phải lội dưới nắng chiều, bà liền hối thúc đón tụi tôi vào trong. Quán bà gần như sắp đóng cửa nên vắng tanh, tuy nhiên chúng tôi là khách ruột nên vẫn phải chào đón đàng hoàng.

Jeon Jungkook có vẻ cũng mệt, à không, là mệt gấp đôi tôi. Bởi cậu phải vừa dắt cái xe đạp nặng trịch không nói, còn bị tôi dính vào người ngã lên ngã xuống. Bà Hwa thấy dáng vẻ của cậu mà sốt ruột, đem nước đến gõ đầu tôi:

"Con bé này, để cho thằng Kook nó thở một chút chứ! Nhìn thấy con bà không xót chứ nhìn Jungkook bà thấy thương cho nó vô cùng!"

Khi bị bà nói như thế, tôi chỉ dẫu môi. Còn Jungkook thì cười ngu ngơ, cậu ấy sắp xếp cặp hai đứa vào một góc, sau đó nhanh chóng ngửa đầu lấy ly chanh đá uống ừng ực.

"Jungkook là con trai, mạnh hơn con gấp nhiều lần, có gì đâu mà bà xót chứ? Bà không thương con à!!"

"Con nhóc này, bà nhắc khéo con đấy! Con còn biết Jungkook là con trai à? Cứ suốt ngày dính sáp vào, nếu hai đứa không chối với bà, bà còn tưởng bọn bây ranh ma yêu sớm đấy!"

Bà Hwa vừa dứt lời, Jungkook lập tức phụt một cái, nước ngọt văng đầy bàn.

Ôi trời ơi, báo!

Tôi chớp chớp mắt vài cái, dáng vẻ cực kì hoang mang. Nhớ đâu, hình như vào kì một của năm lớp sáu, tôi vẫn còn cái thói buồn ngủ ở tiểu học, nên hay tựa Jungkook ngủ. Mà trong mắt giáo viên lúc đó, cũng chỉ là những đứa trẻ ngây ngô không biết gì nên chẳng cản. Có điều Jungkook tính tình hiền lành, để tôi tựa không hất ra đến mức vai tê rần, lúc tôi tỉnh dậy thì chỉ thấy cậu ấm ức rơi nước mắt do tưởng tay không hoạt động được nữa.

Vai ác | JungkookNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ