Ba ngày đã trôi qua kể từ khi Thư mất tích, và không khí trong sở cảnh sát trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Mọi người đều đang ráo riết điều tra tung tích của một nữ cảnh sát tài năng mất tích một cách bí ẩn. Đặc biệt, Thu Phương, người bạn thân nhất của Thư từ thời còn học tại Học viện Cảnh sát, là người đầu tiên phát hiện ra sự việc. Phương tự trách mình vì không kịp nhận ra điều gì bất thường, cô luôn cảm thấy một nỗi oán trách trong lòng, dù biết rằng không ai có thể ngờ trước được chuyện này.
Phương đứng trước mặt đội trưởng, ánh mắt kiên quyết và không hề dao động, giọng nói nghiêm nghị: "Đội trưởng, tôi xin phép được tham gia vào đội tìm kiếm. Việc tìm lại Thư, tôi có thể làm."
Đội trưởng ngẩng lên nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc như chừng muốn thấu suốt từng suy nghĩ của Phương. "Cô nghĩ đây là trò đùa sao? Một nữ cảnh sát mất tích là chuyện nghiêm trọng, không thể để một cảnh sát trẻ như cô tự ý hành động. Chuyện này tôi tự có cân nhắc," đội trưởng đáp lại, không che giấu sự lo ngại.
"Không được, tôi muốn tham gia đội tìm kiếm. Xin đội trưởng cho phép!" Phương kiên quyết, không hề nhượng bộ. Cô đứng thẳng người, không một chút run sợ, mặc cho sự bất đồng.
Sau một hồi im lặng, đội trưởng không thể không động lòng. Ông nhìn Phương một cách nặng nề rồi phất tay ra lệnh: "Được, cậu Hùng và cậu Trí, để Phương tham gia cùng đi."
Phương cảm thấy một làn sóng hạnh phúc nhẹ nhàng dâng lên trong lòng. "Cảm ơn đội trưởng, tôi sẽ không làm anh thất vọng," cô hứa, đôi mắt sáng lên niềm tin. Rồi ngay lập tức, cô quay đi, lao vào tìm tài liệu để tiếp tục công việc điều tra.
---o0o---
Thư từ từ mở mắt, cảm giác mơ màng bao trùm lấy cơ thể cô. Mới chỉ vài ngày trước, cô còn đang chịu đựng những cơn đau đớn và sự ngột ngạt từ chính căn hầm mà mình bị giam giữ, nhưng giờ đây, cô không cảm nhận được sự lạnh lẽo nữa. Cảm giác này, ấm áp đến kỳ lạ, nhưng có thứ gì đó vẫn cứ quấy rầy tâm trí cô. Thư ngồi bật dậy, nhìn xung quanh và nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường lớn, được phủ tấm drap trắng tinh. Những giấc mơ tạp nham đã không còn, chỉ có sự im lặng và mùi tanh nồng của máu khiến cô không thể bình tĩnh.
Cô nhìn về phía cánh tay của mình, sự đau đớn nơi cổ tay như một lời nhắc nhở rằng không phải mọi thứ đều là một giấc mơ. Cánh tay của cô bị còng chặt vào thành giường, cảm giác tuyệt vọng bao trùm, khiến cô không thể nghĩ ra nổi một kế hoạch trốn thoát nào. Cô thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ không một ánh sáng, rồi một tiếng giày cao gót quen thuộc vang lên từ ngoài hành lang.
Thư vội vã nằm xuống giường, kéo chăn che kín người, cố gắng giữ im lặng. Cô nín thở, mắt dõi theo từng bước chân của Hằng, cảm nhận sự gần gũi của người phụ nữ này khi bước vào phòng. Hằng, như một bóng ma, bước lại gần giường, ánh mắt lạnh lùng không một chút thương cảm.
"Chị dậy rồi sao? Có đói không?" Hằng nhẹ nhàng hỏi, nhưng sự đáng sợ trong giọng nói của cô ta khiến không khí xung quanh như đông đặc lại. Cô ta vén những lọn tóc rối ra khỏi khuôn mặt Thư, ánh mắt lạnh lùng và khinh miệt như nhìn vào một vật thể vô tri.
"Vậy cô muốn gì? Dùng tôi để thỏa mãn cái tâm lý bệnh hoạn của cô?" Thư tức giận, nhưng giọng nói vẫn yếu ớt vì bị còng tay, những lời nói như xé rách không gian. Cô không thể để cho bản thân rơi vào tuyệt vọng.
Hằng chỉ mỉm cười, ánh mắt đầy vẻ thách thức và giễu cợt. "Chỉ là thấy chị rất đẹp, muốn đem chị về chơi thôi. Không được sao?" Giọng cô ta nửa đùa nửa thật, nhưng càng khiến Thư cảm thấy ghê tởm hơn.
"Biến thái!" Thư hét lên, nhưng cô biết mình chỉ đang xả cơn giận mà thôi, không thể làm gì hơn. "Cô sẽ phải trả giá. Nếu tôi thoát khỏi đây, cô sẽ phải ngồi tù."
Hằng không thèm đáp lại, chỉ nâng một chén cháo lên và đưa gần đến miệng Thư. Thư quay mặt đi, môi không chịu hé ra. Hằng nhếch miệng cười, một nụ cười lạnh lùng đến tàn nhẫn, rồi không hề do dự bóp chặt cổ Thư, buộc cô phải nuốt từng thìa cháo.
Thư vùng vẫy, cắn răng chịu đựng, nhưng cô không thể làm gì khi đôi tay bị còng chặt và cổ họng bị bóp nghẹt. Đến khi cô phun tất cả ra ngoài, Hằng chỉ nhìn cô bằng ánh mắt thách thức, và rồi một cái tát mạnh giáng xuống mặt Thư, khiến cô đau đớn và choáng váng, nằm bệt xuống giường.
"Chị nghĩ sao? Tại sao tôi lại để chị sống đến giờ này?" Hằng kéo mạnh tóc Thư, thì thầm vào tai cô, hơi thở hôi hám phả vào mặt Thư, làm cô không thể kìm chế cơn ghê tởm.
Tim Thư đập thình thịch, cô cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Cô chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi đến vậy. Dù là một nữ cảnh sát đã trải qua bao nhiêu vụ án, phải đối mặt với những tên tội phạm tàn độc, nhưng khi đối diện với Hằng, cô chỉ cảm thấy một cảm giác lạnh toát đến tận xương tủy. Cô hiểu rằng Hằng không chỉ là một kẻ thủ ác bình thường, mà là một kẻ có thể làm bất cứ thứ gì mà không chút do dự.
Đôi mắt Thư bỗng dưng cụp xuống, một phản xạ tự nhiên mà cô không thể kiểm soát được. Cô không muốn đối diện với ánh mắt của Hằng, không muốn bị cuốn vào sự mê hoặc đó. Đôi mắt của cô, vốn luôn cương nghị và dũng cảm, giờ đây lại như bị che khuất bởi nỗi sợ mà cô không thể hiểu nổi.
"Chị biết máu này của ai không?" Hằng hỏi, giọng điệu thâm trầm, như muốn moi móc một điều gì đó từ sâu trong lòng Thư.
Thư quay mặt đi, không thèm đáp lại. Cô gớm ghiếc ả, không muốn để một chút sự quan tâm nào cho kẻ này. Máu trên gương mặt cô, Thư đã biết, chính là của những nạn nhân xấu số mà Hằng đã giết hại. Liệu có phải cô sẽ trở thành nạn nhân tiếp theo? Trong đầu Thư, câu hỏi đó cứ quay vòng không ngừng.
"Chị nghĩ máu này là tôi giết người à?" Hằng tiếp tục, không bỏ cuộc, giọng điệu càng lúc càng lạnh lùng. Thư không đáp, nhưng cô cảm nhận được một sự khác thường trong hành động của Hằng. Ả ta bỗng cười nhạt, rồi đặt tay lên gò má Thư, lau đi vết máu trên đó, nhưng càng lau, máu càng dính chặt, như chính nỗi sợ hãi của Thư vậy.
"Không!" Thư hét lên, một cảm giác tuyệt vọng và ghê tởm xâm chiếm toàn bộ cơ thể cô. Cô không thể chịu đựng thêm nữa, nhưng đôi tay bị còng lại khiến cô không thể làm gì, chỉ có thể nhìn Hằng với ánh mắt đầy căm phẫn. Cô biết rằng mình đang ở bên bờ vực thẳm, nhưng trong lòng, cô không bao giờ từ bỏ hy vọng. Dù trong hoàn cảnh khó khăn đến đâu, cô vẫn tin rằng sẽ có người đến cứu cô.
