Chủ nhật, Freen ngồi thẩn thờ trong phòng tối nghĩ ngợi sâu xa, tâm trạng thì tệ hết chỗ tả, nó nhăn mặt vì mẹ nó mở cửa ra, và đứng trước nó, gằng giọng. "Mau xuống dưới nhà tắm, ăn mặc cho đàng hoàng đi. "
Nó lười hỏi là để làm gì, cơ thể lại không muốn nhấc lên, nó cũng không thèm nhìn lấy mẹ nó một cái, gục mặt ngồi đó.
"Freen, đứng dậy đi con gái. " Ông Chankimha nhìn bà Chankimha, rồi nói. "Để tôi, bà xuống dưới trước đi. "
"Liệu hồn đó. . . lần này dứt điểm luôn cho nó xong. " Mẹ nó nói gì đó thật hàm ý, và nó linh cảm được cái gì đó liền ngẩn đầu nhìn cha.
"Cha, chuyện gì ở dưới nhà vậy?"
"Đứng dậy, đi xuống ăn mặc cho đàng hoàng. Là cô Armstrong . "
"Cha nói sao???Cô ấy đến sao?" Nó mắt sáng rực, tim nhói đau, tại sao biết nhà nó là cái ổ đau khổ vẫn lao đầu vào, nàng không thể ngừng tìm đến nơi làm mình tổn thương hay sao.
"Ừm, cô ấy đến rồi. " Ông Chankimha nói, rồi vuốt gương mặt lem luốc của đứa con gái. "Không phải là một mình. . . "
Hai mắt nó mở to hơn một chút "Không lẻ nào. . . "
5 phút, nó đủ thời gian ăn mặc chỉnh chu lại, vệ sinh này nọ sau 3 ngày bị nhốt, nó lao xuống phòng khách để tìm hình dáng tình nhân. Nhưng khi đến rồi, khi thấy nàng ấy rồi, nó chỉ có thể thấy nàng ấy kích động nhẹ, song cả hai lại đứng nhìn nhau không thể làm gì nữa, cái bàn người lớn nói chuyện, toàn là những con người có quyền trong nhà nó và nàng đang chắn ngang như khoảng cách vậy. Nó không thể sang đó.
"Rồi, nó ở đây. Là con gái tôi, khoan, bà khoan hẳn động vào nó. Nói đi, giờ bà muốn cái gì?" Mẹ Freen chắn ngang sự tiếp xúc của nó với bà Armstrong, thật lạnh lùng mà liếc nó một cái để nó đứng xa ra.
"Ok, chúng tôi là người nhanh gọn!" Ông Armstrong thản nhiên ghép hai tay vào nhau, nhìn ông bà Chankimha. " Freen và con gái tôi hai đứa nó yêu nhau, tôi thấy hai gia đình mình cũng hợp sao ông bà lại cứ một mặt muốn phá duyên của chúng nó?"
"Chồng tôi nói đúng, chúng tôi thấy chúng nó hợp nhau, hai gia đình cũng vậy. Cho tôi một cái lý do, nhỉ?" Bà Armstrong cười, một nụ cười nhẹ đầy sự sắt bén.
Bà Chankimha cười đáp lễ, rồi nói thẳng ra. "Có lẻ là do gia đình anh chị sống ở phương Tây lâu như vậy nên thấy chuyện chúng nó không có gì sai trái. Nhưng mà gia đình tôi ở nơi này nên truyền thống trước đến giờ chỉ có nam xin cưới nữ. Không có điều phi lý này, hai đứa đều là nữ giới. "
"Vậy à. . . ?Anh chị vì truyền thống, một mực cũng chấp nhận đánh đập con gái. Là bậc cha mẹ tốt. . . Yeah?"
Bà Armstrong đá đểu rất hay, Becky có đưa tay chạm vào vai mẹ nhắc nhở nhưng có vẻ không có tác dụng.
Bà Chankimha thì đã dần không vui nữa, mặt lạnh. "Chuyện dạy dỗ con gái là chuyện nhà tôi, anh chị là người ngoài hà cớ gì bận tâm?"
"Sao lại không?Bà chị nói chuyện thật trôi chảy, tôi tuy có tuổi nhưng mắt còn tỏ lắm. Hôm nọ con gái tôi từ nhà chị về, mặt mày chân tay thương tích như vậy, chị giải thích làm sao ?" Ông Armstrong khác với ông Chankimha, thay vì ngồi nghe chuyện thì ông cũng 'tham trận' đấu miệng.