Phần 3

181 14 0
                                    


7

Vào năm Thừa Khánh thứ hai mươi mốt, một trận mưa to kéo đến.

Năm tai họa qua đi, cỏ xanh mọc đầy ruộng, một mảnh xanh mởn tươi tốt.

Năm đó đã có rất nhiều người chết, đôi vợ chồng quản sự của nông trang ở huyện Mi bị ta châm một mồi lửa đốt cháy.

Không có ai quan tâm đến việc bọn họ chết như thế nào, bởi năm đói kém như thế nếu có thể sống sót đều là người may mắn.

Lúc cỏ ở mộ phần của mẹ ta bắt đầu mọc lên thì cậu cả và cậu hai ta rốt cuộc cũng đến.

Mặt cậu hai xám như tro tàn, quỳ gối trước mộ của mẹ. Hình như ông ta không thể chấp nhận được việc mẹ ta đã qua đời.

Cũng chẳng trách được, từ khi mẹ ta và ta tới nông trang thì ông ta rất khó có thể gặp bà ấy nữa.

Một là vì sau khi chuyện năm đó bại lộ, cậu cả và mọi người trông giữ ông ta cực kỳ nghiêm ngặt, gần như không để ông ta ở lại Ung Châu.

Hai là vì mẹ ta không muốn gặp ông ta.

Có lần ông ta đã đến cửa phòng rồi nhưng mẹ ta lại đóng cửa nhốt ông ta ở ngoài, từ đầu đến cuối đều không hề mở cửa.

Những thứ ông ta mang tới đều bị bà ấy ném vào trong mương. Lúc còn nhỏ ta vẫn nhớ rằng cậu hai có dáng vẻ tuấn tú này đối xử với ta rất tốt. Lúc hai mợ và biểu ca nhục mạ chúng ta mà bị ông ta nghe thấy thì chắc chắn sẽ tranh chấp một trận.

Ông ta còn dẫn ta lên phố mua kẹo hồ lô đường, mua điểm tâm. Nếu nhìn thấy trâm cài tóc xinh đẹp ông ta cũng sẽ mua rồi bảo ta mang về đưa cho mẹ.

Nhưng mà cũng có ích gì đâu, ông ta ra ngoài buôn bán, không ở nhà thường xuyên.

Thôi, mấy cái chuyện xấu xa đó tạm thời ta chẳng muốn nhắc lại.

Ta chỉ đề cập một yêu cầu với bọn họ, rằng từ bây giờ cái điền trang ở huyện Mi này sẽ thuộc về ta.

Sau nạn hạn hán, vạn vật sống lại.

Nông trang không thuê thêm quản sự nữa, tất cả sổ sách thu hoạch của tá điền đều do ta tự tay tính toán.

Ngay sau khi năm thiên tai kết thúc, ta nhặt được một cô nương sắp chết đói ở trên đường. Nàng tên là Hòe Hoa, mới trốn thoát ra từ huyện Khiên Âm ăn thịt người kia. Nàng nói nhà nàng mở gánh xiếc ở thị trấn, mặc dù có chút vốn liếng nhưng khi nạn hạn hán đến, muốn mua một thạch (*) gạo phải mất tới một vạn lượng bạc.

(*) Thạch: đơn vị dung tích khoảng 100 lít.

Vốn nghĩ rằng hay là cứ chuyển nhà trốn tai, nhưng sau đó mới phát hiện ra rằng nơi nào cũng giống nhau cả thôi.

Cuối cùng cả nhà nàng chỉ còn mình nàng sống sót.

Hòe Hoa biết kiếm thuật, ngay cả lúc nằm trên đường suýt chút nữa đã đói chết, trong ngực nàng vẫn còn đang ôm kiếm của mình.

Ta cho nàng cơm gạo để ăn, từ đó nàng liền đi theo ta, nàng vẫn luôn ríu rít gọi ta là cô nương.

Ta nói: "Ngươi còn lớn tuổi hơn cả ta, ta nên gọi ngươi là a tỷ mới đúng."

Mộng Đẹp Như Mơ - Mễ HoaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ