Chương 1

1.3K 109 3
                                    

Đây là lần đầu tiên Cố Ngụy đi chuyến xe buýt này.

Ra khỏi Đức Hoàng, qua sông là Miến Điện. Biên giới bị kiểm tra nghiêm ngặt, tất cả số thuốc Cố Ngụy mang theo đều bị tịch thu, bày ra trên một cái bàn lớn. Tất cả đều là các loại thuốc thông dụng: amoxicillin, cephalosporin, penicillin. Dù Cố Ngụy đã xuất trình giấy tờ tùy thân để chứng minh mình là bác sĩ nhưng đều vô ích. Ngay cả những thứ anh cố tình giấu trong vớ cũng bị tìm thấy.

Cố Ngụy không tranh cãi với lính biên phòng, bỏ lại thuốc rồi lại lên xe. Điều kiện trong xe rất tốt, còn có máy lạnh. Với sự phát triển của du lịch Vân Nam vào những năm gần đây, xe buýt biên giới sang trọng hơn cả xe buýt nội địa, thậm chí trên ghế còn có cổng USB nhưng không giấu được mùi sầu riêng và những mùi hôi hỗn hợp.

Anh đi đến chiếc ghế trống cuối, bên cạnh là một thanh niên gầy gò đã ngủ say, hai tay khoanh trước ngực, đầu tựa vào cửa sổ. Cố Ngụy còn chưa ngồi xuống, đã ngửi thấy trên người này mùi chua nồng nặc, giống như thức ăn ôi thiu lâu ngày. Anh do dự một lát, muốn đổi chỗ ngồi nhưng tài xế đã khởi động xe, Cố Ngụy đứng không vững liền ngã xuống ghế.

Giật mình, chàng trai mở mắt ra và liếc nhìn anh một cái.

Kiểu mắt phân rõ ba tròng trắng bên dưới hơi đáng sợ, giống như một loài mèo nào đó. Nước da của cậu ta trắng bệch một cách bất thường nhưng vẫn có thể nhìn ra nguyên bản màu da rất trắng. Ở đây có rất ít người da trắng. Cố Ngụy không nhịn được mà nhìn cậu nhiều hơn.

Người thanh niên mệt mỏi, một lần nữa nhắm mắt lại.

Khi xe buýt đi vào lãnh thổ Miến Điện, Cố Ngụy lấy điện thoại ra và gửi tin nhắn cho Đỗ Văn Tuấn. Thuốc không thể mang qua nên họ phải tìm cách khác.

Trạm y tế của họ ở bang Shan trên danh nghĩa thuộc về Miến Điện, nhưng thực tế... Thôi quên đi! Cố Ngụy cũng không biết hiện nay ai đang nắm quyền ở bang Shan, trùm ma túy hay phiến quân? Ở biên giới Miến Điện, đó thực sự là một câu chuyện khác, ngay cả chính quyền quân sự cũng đang buôn bán ma túy.

Tháng trước ở đây lại xảy ra một vụ đọ súng, hai trùm ma túy đánh nhau làm ảnh hưởng đến người dân, nhiều người bị thương, trạm y tế sắp trở nên quá tải. Thuốc Penicillin có thể cứu được nhiều mạng sống nhưng Cố Ngụy lại không lấy được. Chỉ có một trung tâm y tế ở Đức Hoàng, và mọi người đều lắc đầu khi biết anh ấy sẽ đi đâu. Người tị nạn đổ xô về biên giới và trong tương lai không xa, Đức Hoàng cũng sắp trở thành tiền tuyến.

Vẫn chưa nhận được tin của đồng nghiệp, Cố Ngụy để di động xuống, nặng nề thở ra một hơi dài.

Người thanh niên bên cạnh vẫn đang ngủ say, giữ mình trong tư thế bảo vệ. Cố Ngụy dần dần quen với mùi của cơ thể cậu, từ vị chua lâu ngày không được tắm ngửi thấy mùi tanh rỉ sét.

Mùi máu.

Xe buýt dừng lại và họ phải vượt qua một cửa ải khác ở Miến Điện. Hai người đàn ông cầm súng bước vào xe - không mặc đồng phục, không phải người của chính quyền quân sự. Những người trong xe coi đó là điều bình thường, cúi đầu và cố gắng không giao tiếp với họ bằng mắt. Cố Ngụy cũng cúi đầu xuống, không bao lâu sau anh liền cảm giác được nòng súng nện vào vai mình.

VCCT | SAU TIẾNG SÚNG (HOÀN)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ