On Rainy Days

140 7 0
                                    


Kế hoạch xua đuổi tình xưa của Trần Thiện Thanh Bảo được thực hiện gấp rút như thể cậu bắt đầu một trò chơi lại sợ cô gái kia sẽ chạy trốn mất. Mỗi ngày mỗi giờ, Thanh Bảo đều lảm nhảm bên tai Thế Anh dù là trực tiếp hay qua điện thoại, anh phải làm gì, phải mặc gì, phải biểu hiện như thế nào. Cho tới đêm trước ngày mà Thanh Bảo gọi là "chiến tranh thế giới", Thế Anh đã phải gào toáng lên:

"Cậu mà nói thêm một câu nữa là tôi nhét cả cái cốc giấy này vào miệng đấy!"

Thanh Bảo cụp đuôi bỏ nhỏ một câu:

"Nhưng rủi mà người ta không tin thì đúng là nhục quá..."

Thế Anh so sánh bản vẽ của mình với bản autocad trên máy, phát hiện Gia Hưng đã nhanh nhảu làm nhà vệ sinh kích thước từ năm mét vuông lên thành mười lăm mét. Anh cau mày sửa lại, mấy việc phức tạp như thế này còn làm được cả đời, chỉ giả vờ làm osin của người ta chừng vài tiếng đồng hồ chẳng có gì là khó. Xua Thanh Bảo ra khỏi nhà, Thế Anh quay lại với mớ bản vẽ của mình, hoàn toàn bỏ quên câu chuyện yêu đương đó ra khỏi đầu. Thanh Bảo dùng dằng đi khỏi căn gác của Thế Anh, trong lòng đầy lo lắng.

Bùi Thế Anh cái gì cũng tốt, Thanh Bảo không hiểu vì sao anh vẫn còn tồn kho trong góc phố này cho cậu sang chơi mỗi tối. Văn phòng kiến trúc bận tối mắt tối mũi, cũng có nghĩa Thế Anh kiếm được tiền. Sự đẹp trai được Thảo My công nhận, tính tình không quá yêu thương nhân loại nhưng cũng không hẳn vô tâm, đàn ông như thế thường không thể mỗi đêm chỉ ngồi một mình, mỗi chiều chỉ tưới xương rồng, nhổ xương rồng, nhân giống sen đá, lại quay về tưới xương rồng mà không bị ai cướp mất. Mà lạ là ở chỗ, từ trước đến giờ, Thế Anh chưa hề bị ai cướp mất. Thế Anh nói thẳng với Thanh Bảo cùng một bộ mặt tỉnh bơ rằng cả đời anh chưa từng yêu đương hẹn hò với bất kì ai.

Thanh Bảo không mong cái câu "chưa ăn thịt heo cũng thấy heo chạy" áp dụng được với Thế Anh. Đám thanh niên ở văn phòng kiến trúc như học theo tấm gương anh, không có ai có vẻ gì là quan tâm đến chuyện yêu đương trai gái. Mà đứng cạnh một Bùi Thế Anh tỉnh rụi vì không có kiến thức yêu đương là một Trần Thiện Thanh Bảo không bao giờ đứng đắn, Thanh Bảo nghĩ hoài cũng không tưởng tượng được làm sao hai người lại có thể làm như đang yêu nhau thắm thiết trước con mắt của một đống người ngoài.

Thảo My thấy ông chủ bạc tóc vì lo lắng rồi cũng định đi nhuộm đầu cho bạc tóc, cô hỏi Thanh Bảo rằng cậu nghiêm túc với một trò chơi như vậy làm gì. Thanh Bảo suy nghĩ rất lung, cắn hết ba đầu móng tay, lặng lẽ buông ra một câu "có lẽ tại vì Bùi Thế Anh đẹp trai quá". Thảo My cười đến quên thở, có lẽ nhà biên kịch Trần Thiện Thanh Bảo vì mưu đồ cá nhân nên giao cho diễn viên Trần Thiện Thanh Bảo một vai diễn quá tầm.

---

Ngày hôm đó trời mưa. Mưa lúc đầu chỉ rải rác thấm nhanh xuống đất, nhưng càng về chiều mưa càng nặng hạt. Lá ngân hạnh trôi dập dềnh hai bên đường, người đi qua lại thưa thớt hơn hẳn.

Ba giờ chiều, Thế Anh thông báo cho văn phòng hôm nay được nghỉ sớm. Ngoại trừ Gia Hưng nghe tin được nghỉ liền hí hửng lôi bộ đồ lắp ghép trải ra sàn nghiên cứu, mọi người vẫn ngồi yên tại chỗ làm việc vì thói quen và cũng vì cơn mưa ngoài kia làm tế bào lười nhác trong đầu hoạt động tích cực hơn bất cứ lúc nào.

『 Andray - Brandree / Ver 』Hành Tinh Đi Lạc [ Drop ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ