01

2.2K 134 31
                                    

Đây đã là lần thứ năm Lee Donghyuck nằm trên giường trở mình, cầm điện thoại lên nhìn, lúc đó là 1 giờ 37 phút sáng.

"Rõ ràng là định đi ngủ lúc 11 giờ rưỡi mà." Lee Donghyuck lấy tay che mắt, nghĩ thầm.

Trằn trọc như vậy, còn lý do nào khác nữa, ừm, vì Lee Donghyuck lại nghĩ đến bạn trai cũ Lee Minhyung.

Nói ra cũng tự thấy buồn cười, chia tay người đó đã được ba bốn năm, từ năm hai trung học tới năm hai đại học rồi, tính đi tính lại cũng gần được bốn năm, huống chi chia tay xong cũng không phải chưa từng nói lời yêu với người khác.

Nhưng Lee Donghyuck không bao giờ nhớ ai đó vào những đêm mất ngủ như thế này, ngoại trừ Lee Minhyung.

Phải chăng tình yêu ấy sâu đậm tới mức khắc cốt ghi tâm hay sao? Thật ra cũng đâu đến như vậy.


Ban đầu, Lee Donghyuck luôn luôn tay xách nách mang, trái cây cắt sẵn, bánh ngọt, sữa tươi, mỗi ngày đều kiếm cớ để loanh quanh trước cửa lớp Lee Minhyung đứng ngó nghiêng.

Mãi cho đến khi Lee Minhyung ngượng ngùng bước ra dưới sự trêu chọc của các bạn cùng lớp, nhận lấy đồ ăn trên tay người kia, đỏ mặt cúi đầu nói "cảm ơn" thì Lee Donghyuck mới nắm lấy tay anh rồi nhanh chóng chuồn đi không thèm ngoảnh lại.

Khi đó, Lee Donghyuck là học sinh năm nhất trung học, còn Lee Minhyung là học sinh năm hai trung học.

Lý do đột nhiên thầm thích Lee Minhyung thực sự cũng rất buồn cười. Bạn thân của Lee Donghyuck, Huang Renjun, gánh vác trên vai vòng tròn xã giao cực lớn, sau khi biết chỗ anh em tốt mới thất tình, liền phất tay quả quyết: "Anh sẽ tìm cho cưng tên đàn ông khác!", sau đó kéo Lee Donghyuck đến tòa nhà giảng đường của học sinh năm hai. Hai người bọn họ lén lút tìm đến lớp số 4 nhòm ngó vào trong.

"Ban bọn họ có một người cực kỳ đẹp trai tên là Jung Jaehyun, mặc dù tớ không có thông tin liên lạc, nhưng em trai anh ấy là Lee Minhyung thì tớ có số, cậu mau thêm vào danh bạ đi." Huang Renjun vừa cười vừa nhéo bả vai Lee Donghyuck một cái, "Chia tay thì chia tay, người tiếp theo phải đẹp trai hơn ngon nghẻ hơn mới đáng chứ?"

Lee Donghyuck thất tình đáng ra phải tiến vào giai đoạn khóc lóc sầu khổ nhất cuộc đời giờ đây như bị ma xui quỷ khiến, ngoan ngoãn nghe theo lời Huang Renjun, thêm số của Lee Minhyung vào máy.

Câu đầu tiên khi bắt chuyện là, xin chào, anh có quen Jung Jaehyun không? Anh gửi liên lạc của Jung Jaehyun cho tôi được chứ?

Lee Minhyung ở bên kia màn hình tất nhiên là trực tiếp từ chối, nói rằng Jung Jaehyun là học sinh nội trú và chỉ có điện thoại di động vào cuối tuần.

Điều đó có nghĩa là người duy nhất có thể trò chuyện với Lee Donghyuck vào các ngày trong tuần là Lee Minhyung, bởi vì Lee Minhyung ở lớp ngoại trú, còn Lee Donghyuck đương nhiên là kiểu học sinh sẽ lén lút mang điện thoại di động đến trường.

Lee Donghyuck nghĩ như vậy cũng được, trước tiên làm thân với anh em tốt của anh ấy, sau này theo đuổi sẽ thuận lợi hơn.

Mặc dù Lee Donghyuck đã nhìn thấy Jung Jaehyun dưới "cuộc gặp gỡ tình cờ" của Huang Renjun vào thời gian đó, nhưng không hề cảm thấy tim đập thình thịch chứ đừng nói vừa gặp đã yêu, suy nghĩ muốn theo đuổi người kia chỉ đơn giản là vì bị người yêu cũ đá nên ấm ức, muốn chứng tỏ ngoài hắn ta ra mình hoàn toàn có thể kiếm được người đàn ông tốt hơn.

[Edit][MarkHyuck] Tình yêu của cún conNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ