01

747 37 8
                                    



LƯU Ý CHƯƠNG NÀY:
Ngọt, nhẹ nhàng, không seg, nhân văn, góc nhìn của DP, có đề cập đến cái chế.t, Horangi-chan cameo, Konig và DP chưa có tình cảm gì ngoài ấn tượng của DP dành cho Konig là "anh này giỏi vl", DP là người hay mơ mộng🧍🏻‍♀️

Nội dung: Lần đầu tiếp xúc gần của DP và Konig 🧍🏻‍♀️Cày xong cái com mà cơn high vẫn dí vào trong máu nên đánh vội xong lại đi cày típ ạ oe oe oe

-------------------------------------

Khói.

Thuốc súng.

Tạp âm của bộ đàm.

Tiếng la hét khản đặc của những người lính.

Sự sống và cái chết xẹt qua trong chớp mắt

Năm nguyên liệu để nấu lên một bát súp, hâm nóng bằng ngọn lửa của bom đạn và tiếng súng rền vang khắp không gian. Mỗi ngày.

Bát súp mang tên cuộc sống của một lính đánh thuê. Gia vị sẽ là máu mặn, mồ hôi cay và nước mắt đắng chát.

Bầu trời trong veo, vẫn cao và xanh biêng biếc giống như viên đá sapphire đẹp đẽ mà cô từng nhìn thấy qua lớp tủ kính của tiệm bán trang sức. Dưới những toà kiến trúc đổ nát và hoang tàn, khói bụi bốc lên thành từng luồng xám xịt. Những hạt bụi nhỏ li ti bay nhảy trong không khí, nhuộm lên mình lớp áo vàng mỗi khi chạm phải những tia nắng tinh nghịch lọt qua kẽ nứt, hay qua một khung cửa sổ hãy còn vẹn nguyên sau sức tàn phá kinh hoàng của chiến tranh.

Dory thẫn thờ nhìn ngắm khung cảnh xinh đẹp trước mắt. Không, thật sự thì nó cũng chẳng đẹp lắm. Sơn tróc ra từng mảng lớn trên bức tường đổ nát, gạch đỏ lởm chởm lộ ra khỏi lớp xi măng bao bọc, nắng vàng gay gắt trên đỉnh đầu. Chiến đấu khiến cô mất trí, hoặc do viên đạn găm vào bắp đùi và máu đang chảy khiến tâm trí cô trở nên hơi... bất thường một chút.

Dory hít một hơi thật sâu, cố làm trái tim trong lồng ngực bình tĩnh trở lại. Mọi thứ đã gần xong. Đại tá đáng tin cậy của Kortac đã đến. Chỉ cần đợi một chút nữa thôi sẽ có đồng đội tới cứu viện ngay.

Thật ra thì cái chết cũng không đáng sợ như Dory vẫn nghĩ. Đồng ý là nó sẽ đau đớn, nhưng bù lại, Dory thấy đầu óc mình đang thực sự tỉnh táo. Cô tận hưởng mọi thứ cùng một lúc bây giờ: Cơn đau buốt không ngừng ở chân phải, hơi ấm của mặt trời, mùi cũ kĩ của thứ gạch bị đập vỡ, và chút mùi của nắng. Sau nhiều năm chiến đấu, Dory nhận ra rằng đã lâu lắm rồi cô chưa từng thực sự cảm thấy yên bình như vậy trước đây. Nó chỉ là một khoảnh khắc yên tĩnh, khi mà cô đang thực sự cảm nhận mọi điều xung quanh một cách chậm rãi, không có căng thẳng hay sự hối thúc nào trong đây. Tất nhiên tay cô vẫn ôm chặt lấy khẩu súng, đề phòng bất cứ kẻ nào có ý định xông vào đây với ý định giết cô hoặc biến cô thành tù binh.

"Shark, cô ở đâu?"

Tiếng Horangi truyền qua bộ đàm bên tai. Dory hơi nhăn mày trả lời anh:

"Toà nhà thứ 4 từ bên trái sang, đối diện siêu thị cũ."

"Konig sắp tới đó rồi, kiên nhẫn đợi chút nhé."

[COD|KoDo] Và có những rung động giản đơn đến thếNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ