Chương 6: Forever...

164 8 1
                                    


“Hửm, Scara. Cậu dậy sớm vậy?"

Anh ngước lên và thấy Lumine đang duỗi tay, đôi mắt anh chỉ dừng lại một lúc trên khuôn mặt đang ngáp của cô trước khi nó chìm xuống—và chăm chú nhìn đường cong của bộ ngực cô được làm nổi bật bởi dây áo váy khi chúng buông lỏng quanh người cô.

Cô cũng không bận tâm đến việc chỉnh sửa ngoại hình của mình, thay vào đó chọn cách để phần trên hình trái tim quanh ngực rẻ xuống, khe ngực của cô lộ ra trước ánh mắt khao khát của anh. Anh phải quay mặt đi khi cảm thấy mình đau nhói trong quần, phải hít thở đều đặn để giảm bớt phần nào ham muốn.


Nếu không cẩn thận, anh ta có thể sẽ mất trí, lao vào cô lần nữa. Tuy nhiên, vào thời điểm này, anh không biết tại sao mình vẫn còn để tâm.

“Chà, vì tôi ngủ sớm.” lời nói dối bật ra ngay lập tức, gần như thể anh đã luyện tập lại những gì anh sẽ nói với cô nhiều lần trước đây—à, anh đã làm vậy, nhưng cô ấy không cần biết điều đó.

Anh đưa cốc lên môi, ngón tay cái lơ đãng vuốt ve đường viền hình lưỡi liềm của tay cầm khi tâm trí sôi sục - nghĩ lại cảm giác về làn da mềm mại của cô dưới đầu ngón tay anh. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng anh, hương vị ngọt ngào của trà hoa nhài thật đậm đà khi nó trượt xuống cổ họng anh.

Nó hừng hực khói, nóng quá—lẽ ra anh nên để nó nguội lâu hơn một chút.

“Cậu không nghĩ sẽ làm một ít cho tôi à?” Cô ấy hờn dỗi, mím môi đáng yêu khi chỉ vào chiếc ấm trà trống rỗng.

"Tôi đã làm. Không phải lỗi của tôi, do cô ngủ quên trời đất.” Anh chế giễu, đảo mắt nhìn cô với vẻ giả vờ khó chịu. Tuy nhiên, trong thâm tâm, anh rất biết ơn vì cô đã như vậy.

Cô ấy xoay người trên gót chân, đi vòng vo theo hướng nhỏ nhắn xinh đẹp của mình về phía nhà bếp—và anh tận dụng cơ hội đó để cho phép mình nhìn chằm chằm vào cặp mông quyến rũ đung đưa của cô ấy. Bàn tay anh vẫn còn ấm từ nơi anh làm cô bầm tím đêm qua, và anh không nghi ngờ gì rằng anh đã để lại dấu tay khắp mông cô khi anh cắm móng tay vào làn da mềm mại ấy. Đánh giá về việc cô ấy không có phản ứng mạnh mẽ gì, cô ấy có vẻ không nhận thấy.

“Nhân tiện, hôm nay cô cảm thấy thế nào?” Anh hỏi, một chút tò mò và một chút lo lắng - một cảm xúc kỳ quặc, vì anh là người đã chọn cách lợi dụng cô.

“Ừm..” Cô dừng lại và nghiêng đầu sang một bên để cân nhắc. Anh nghe thấy âm thanh nhẹ nhàng của kim loại chạm vào thủy tinh khi cô nhúng chiếc thìa vào cốc của mình. 
-“Tôi nghĩ mình có chút khó chịu. Đầu tôi đau quá..” Cô rên rỉ, một tiếng rên khe khẽ thoát ra khi cô đưa tay còn lại lên để xoa bóp thái dương. “Và—tôi không biết? Nhưng tôi cảm thấy hơi đau. Tôi không biết tại sao."

Lúc đó có cái gì đó kéo mạnh vào ngực anh. Tuy nhiên, nó không giống như sự hối hận—nếu cô không đẩy anh đi xa đến mức này, có lẽ anh đã cảm thấy sự hối hận đang len lỏi vào. Nhưng cô xứng đáng với điều đó, vẫn xứng đáng, và thay vào đó anh cảm thấy niềm hân hoan tàn bạo tràn ngập trong mình. Một phần trong anh hài lòng với bản thân đến mức gạt bỏ mọi ý nghĩ lý trí mơ hồ ra khỏi đầu.

ScaraLumi&Love heals, love breaks.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ