YoonSeok | Ai Biết Đó Sẽ Là Lần Cuối?

51 9 4
                                    

Hiệu Tích ngồi trong gian phòng bếp với đèn mở sáng choang, đồ ăn cũng rất thịnh soạn vừa bày ra vô cùng nóng hổi. Ở giữa chiếc bàn tròn nhỏ có để một chiếc bánh kem xinh xắn, em cẩn thận đặt lên một miếng socola hình trái quýt xinh xinh, môi hồng không kiềm được vẽ lên một đường cong thật cong.

"Doãn Kỳ hẳn sẽ rất thích, đồ nghiện quýt hơn nghiện mình ấy..."

Nói rồi đưa mắt lên nhìn chiếc đồng hồ treo tường. Đã sáu giờ đúng rồi kia à? Chắc Doãn Kỳ sẽ chóng về thôi, hôm nay là sinh nhật anh, em đã cất công chuẩn bị như thế, hẳn Kỳ sẽ tan sở là phóng ngay về nhà với em nhỉ?

Hiệu Tích nghĩ thế, đôi tay nhỏ với lấy chiếc mũ sinh nhật đội lên, nhẹ nhàng vuốt lại vài lọn tóc cho chỉn chu, Kỳ nói em đội mũ này rất dễ thương.

"Mỗi lần nhìn em như vậy, anh cũng đã thấy hạnh phúc rồi, không cần bánh kem hay quà gì nữa cả."

Tiếng Doãn Kỳ văng vẳng bên tai, là lời nói ngọt ngào của sinh nhật hai năm trước. Khi cả hai đã vượt qua giai đoạn khủng hoảng về kinh tế gia đình vì mới cưới, và tích góp mua được một căn hộ ở chung cư mini ngay tại Hà Nội và đón sinh nhật đầu tiên sau lễ đính hôn.

Thành phố này là một nơi phồn vinh đẹp đẽ lại đông đúc những người, là nơi vào một chiều mưa anh và em chạm ánh mắt nhau, ai ngờ đâu đó cũng là khoảng khắc ông Tơ bà Nguyệt cột sợi tơ đỏ vào ngón áp út của mỗi người. Cho đến bây giờ, đã thật sự bên nhau được 4 năm ròng rã.

Tiếng đồng hồ tích tắc chạy trong khi Hiệu Tích ngồi nhớ lại kỉ niệm, tay mân mê chiếc nhẫn cưới TKỳ tích cóp lắm mới mua được và trao cho em...

"Ting"

Tiếng động nhỏ từ chiếc điện thoại làm em chú ý, vội cầm lên xem, thấy một dòng tin của anh.

"Tích à, hôm nay có lẽ anh sẽ về trễ. Em xem ăn uống rồi ngủ trước nhé? Đừng thức chờ anh không tốt."

Ánh mắt Hiệu Tích vụt lên tia hụt hẫng lạ kì. Trong đầu tưởng tượng hình ảnh anh chồng mình xuề xoà cười nịnh xin lỗi.

Rũ mi mắt xuống, không thể dối rằng em thực sự không buồn, nhưng cũng biết anh vừa mới thăng chức, lương bổng cao nên công việc cũng nhiều, em cần phải thông cảm. Có điều, em không thể nào dối lòng mà nhắn một câu "dạ", chỉ khẽ hít một hơi thật sâu, nhìn đống đồ ăn đã nguội lạnh sau hơn một tiếng rưỡi đồng hồ chờ đợi, ngón tay run run nhắn lại cái tin đầy ủy khuất.

"Hôm nay là sinh nhật anh, em đã nấu rất nhiều món, bánh cũng có cả rồi, anh có thể chỉ uống một ít, sau đó chạy về cùng em cắt bánh không? Em chờ anh về được mà."

Trước nay Hiệu Tích luôn là người biết điều đến mức bị người khác đè đầu cưỡi cổ, nhưng hôm nay lại thử đòi hỏi một lần, mong chồng em về sớm, cũng khá là kì lạ. Cơ mà thật ra thì chỉ là tối nay, khi nhìn vào màn hình điện thoại, em có cái cảm giác bất an lạ lùng lắm Kỳ ơi, như thể sau đêm nay thôi, vĩnh viễn dù em có muốn cũng không thể nũng nịu với anh như bây giờ. Thế nên là tranh thủ nhõng nhẽo ích kỉ một chút, để lỡ như... lỡ như?

"Tích ngoan, anh quên mất sinh nhật mình luôn đấy! Vậy 11 giờ anh sẽ về, em chờ cửa nhé, Kỳ hứa với em."

Cái tin ngọt ngào cắt đi đoạn suy nghĩ kì lạ trong đầu. Bàn tay em vội ấn tim tin nhắn ấy, sau đó ngồi xuống ghế kiên nhẫn chờ đến 11 giờ đêm.

NamSeokGa | Một Chút Tình Yêu ᶻ 𝗓 𐰁Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ