1. Tỉnh dậy từ một giấc mơ

399 3 0
                                    



"Nếu một ngày bụng búp bê mở ra, dưới ánh mặt trời thấy được tình yêu của chàng, nhưng trên đời không còn chàng nữa"

Ngày thành hôn với Phong Long đang đến gần, Tuấn Đế yêu cầu Tiểu Yêu phải về Ngũ Thần Sơn chuổn bị cho hôn lễ.

Hôm nay,Tiểu Yêu đến cửa hàng xe ngựa của nhà Đồ Sơn để gửi món quà cuối cùng cho Tương Liễu, không biết làm gì nàng lang thang đến thành Thanh Khâu.

Nàng nghĩ mình đã bình tĩnh chấp nhận hiện trạng với Cảnh, cho đến khi hai người bất ngờ gặp nhau trên phố, ánh mắt họ chạm vào nhau, sự chua chát trong lòng lại trỗi dậy . Tiểu Yêu nở nụ cười rạng rỡ và nhanh chóng dời đi.

Sau khi trở về Tiểu Nguyệt Đình, Tiểu Yêu đích thân vào bếp. Tài nấu ăn của Tiểu Yêu không tồi chút nào, nhưng vì nàng lười nên ít khi thể hiện. Hôm nay thật là một dịp hiếm có, bởi vậy Thương Huyền ăn uống rất nhiệt tình. Ba ông cháu vừa ăn uống vừa trò chuyện rôm rả.

Sau bữa tối, Tiểu Yêu từ biệt Thương Huyền, dự định ngày mai sẽ r trở về Ngũ Thần Sơn chờ đợi ngày thành hôn.

Thương Huyền sai Miêu Phủ bưng chén rượu đến, Tiểu Yêu vốn đã chán nản nên cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, Thương Huyền cũng không tỏ ra yếu thế, hai người cạn hết bát này đến bát khác. Tửu lượng của cả hai ngang ngửa nhau.

Hồi còn ở thị trấn Thanh Thủy, họ chưa từng phân thắng bại, bởi khi ấy cả hai đều thận trọng, có say cũng chỉ say bảy, tám phần.

Đêm nay họ đã uống hết mình, cứ như vậy rót xuống, cuối cùng thật sự say khướt.
Thương Huyền nắm lấy tay Tiểu Yêu, nói đi nói lại:

"Đừng rời xa ta."

Tiểu Yêu lầm bầm: "Hai người không còn cần muội nữa."

Thương Huyền nói: "Ta cần muội, hãy làm Vương hậu của ta, ta chỉ cần muội thôi, ta sẽ đuổi hết những người khác..."

Hoàng Đế nói: "Đêm nay ai là ám vệ?"
Tiêu Tiêu từ trong bóng tối bước ra, và Hoàng Đế ra lệnh "Đưa Thương Huyền về."

Tiêu Tiêu đỡ Thương Huyền, Thương Huyền nắm tay Tiểu Yêu không buông: " Ta không cần nữ nhân nào khác, ta chỉ cần muội thôi..."

Hoàng Đế vung tay, Thương Huyền bị đánh bất tỉnh.

Hoàng Đế nhìn chằm chằm Tiêu Tiêu:

"Đêm nay ngươi canh chừng hắn, bất luận hắn nói gì, kẻ nào nghe thấy đều phải chết."

"Vâng!" Tiêu Tiêu ôm Thương Huyền, nhảy lên thú cưỡi, biến mất trên bầu trời.
Tiểu Yêu nằm trên bàn, lẩm bẩm, đã rất say.

Hoàng Đế nói với Miêu Phủ: "Đưa Vương Cơ trở về nghỉ ngơi thật tốt, buổi tối chuẩn bị canh giải rượu."

Nhìn Miêu Phủ dìu Tiểu Yêu dần dần đi xa, người liếc nhìn hướng Thương Huyền rời đi , lắc đầu thở dài.

Vào ban đêm, Tiểu Yêu có một giấc mơ không bình thường, trước khi mở mắt đã nghe thấy tiếng nước chảy róc rách. Mở mắt ra, chỉ thấy bầu trời không một gợn mây, ánh trăng đang đổ xuống, Tiểu Yêu đang đứng trên mặt hồ dưới ánh trăng, khác hẳn với hồ Hồ Lô mà Tương Liễu đưa nàng đến.

Tiểu Yêu dụi dụi mắt, ngập ngừng hỏi:

"Tương Liễu?"

Xung quanh không có ai trả lời, Tiểu Yêu chỉ có thể nghe thấy giọng nói của chính mình. Trong lòng thở dài, dùng chân đạp nước bắn tung tóe, Tương Liễu mặc dù có thể tự do ra vào trong biển, nhưng chưa chắc có thể xuất hiện ở mỗi một vùng biển, nàng thật sự là uống quá nhiều.

Vừa nghĩ, nàng liền cảm thấy toàn thân sảng khoái, đầu óc thanh tỉnh một chút cũng không có cảm giác say, vì vậy Tiểu Yêu đi về phía trước, muốn tìm xem nơi này là chỗ nào.

Tiến lên một bước, dưới chân sóng gợn lăn tăn, trước mắt đột nhiên xuất hiện một khoảng hư không, khúc xạ hình ảnh như gương. Hình ảnh chân thực, Tiểu Yêu giống như đang ở trong khung cảnh, nhưng khi nàng đưa tay chạm vào, lại có một tầng mê hoặc khác ngăn cách, rất khó tiến vào.

Bức tranh từ từ hé mở, nàng cùng A Niệm trở về núi Ngũ Thần Sơn, cha nàng hỏi nàng đã suy nghĩ kĩ lưỡng chuyện thành hôn chưa và nàng đã đồng ý.

Ngày nào nàng cũng ngồi trên ghềnh đá bên ngoài địa lao Xương Rồng, hướng mắt về biển xanh thăm thẳm thấy giữa trời xanh biển biếc, những bụi hoa đỗ quyên đỏ rực như những chùm lửa mọc lan tràn bên vách núi dựng đứng, rực rỡ hút hồn. Tiểu Yêu mặc bộ y phục màu trắng, thả chân trần trên ghềnh đá xám đen, từng đợt sóng ào ạt xô bờ, bọt nước trắng xóa, vỡ tan trên chân nàng..

Nàng thực sự đã ngồi bên bờ biển trong bảy ngày?

Nhìn thấy những con sóng cuộn trào trong bức tranh, Tiểu Yêu nghĩ đến, nàng ngồi bên biển bảy ngày, chẳng lẽ nàng đang đợi Tương Liễu? Nhưng tại sao Tương Liễu không đến gặp nàng . Tiểu Yêu cau mày và tiếp tục xem.

Vào ngày công bố ngày cưới, lễ vật đính hôn của bộ tộc Xích Thủy hùng hậu tiến vào Cao Tân, nàng thấy Tương Liễu ôm một quả cầu pha lê ở trấn Thanh Thủy trong một thời gian dài, và thấy Đồ Sơn Cảnh đang giao dịch với Tương Liễu về việc cướp hôn điều kiện là sẽ cung cấp ba mươi bảy năm lương thực cho Nghĩa Quân Thần Nông.

Nàng thấy mình cùng Phong Long nắm tay nhau bước vào lễ đường xa hoa lộng lẫy. Trông thấy Cảnh có vẻ ốm yếu bên cạnh bữa tiệc.

"Đây là chuyện sau này xảy ra sao?"

Tiểu Yêu nhỏ giọng nói, sợ hình ảnh biến mất, mở to hai mắt nhìn, sợ bỏ lỡ cái gì.

Nàng nhìn mình cúi đầu bái thiên địa mà lòng tràn ngập không vui, muốn nói gì đó nhưng lại không thốt nên lời.

Bỗng nghe thấy một giọng nói, xuyên qua màn chắn xuyên vào tai cô.

"Tiểu Yêu"

"Tiểu Yêu, đừng thành thân"

Đó là Phòng Phong Bội, Tiểu Yêu thốt lên, hôn lễ giữa bộ tộc Xích Thủy và hoàng gia Cao Tân, hắn sẽ chết sao?

Tiểu Yêu nhìn Phòng Phong Bội mang cô đi trong bộ đồ tân nương với lời thề mà cô đã từng hứa với Tương Liễu , nhìn thấy các tộc truy sát Phòng Phong Bội, nhìn thấy Hoàng đế và Thương Huyền bối rối tìm kiếm nàng, nhìn thấy nàng và Tương Liễu sống ở thị trấn Thanh Thủy trong một tháng, và nhìn thấy con trai của Tang Điềm Nhi và Chuỗi Hạt. Khi nàng xem Tương Liễu khám phá trái tim của mình bằng yêu lực, nàng bên ngoài cảm thấy trống rỗng trong lòng. Tiểu Yêu cẩn thận nhìn mình trong tranh, dùng ánh mắt không thiện cảm nhìn Tương Liễu, có lẽ là trách hắn ép nàng thực hiện lời thề.

Sau đó, thông qua Du Tín, Tiểu Yêu đến Thanh Khâu, sau khi điều trị bệnh cho Cảnh, nàng vô tình phát hiện ra bí mật của Phòng Phong Ý Ánh và Đồ Sơn Hầu.

Mây và sương mù nổi lên, che khuất tầm nhìn của Tiểu Yêu, nàng nhìn xung quanh, thậm chí không thể nhìn thấy ánh trăng và hồ nước ở phía xa. Tiểu Yêu lo lắng vươn tay muốn vẫy vẫy, lại không cách nào dời đi, nàng cũng mất bình tĩnh, dứt khoát ngồi xuống mặt nước.

Ngồi không biết bao lâu, mây mù dần dần tiêu tán, trong tranh cảnh tượng chậm rãi hiện ra.

"Tiểu Yêu là con gái của Xi Viu"

Giọng nói không biết từ đâu đến, tất cả đều lọt vào tai Tiểu Yêu, bao gồm cả những giọng nói của mẹ, ông và bà, cha và cả Thương Huyền.

Tiểu Yêu nhớ tới lời hai thị nữ nói khi rời khỏi Ngọc Sơn, nàng sợ hãi bịt tai lại, nhưng giọng nói vẫn lọt vào tai nàng.
Không nghĩ tới, mây mù hoàn toàn tiêu tán, hình ảnh lại hiện ra.

Lúc này, Tiểu Yêu đã bị trục xuất khỏi hoàng thất Cao Tân, mọi người đều gọi cô là con gái Xi Viu, Tiểu Yêu theo Đồ Sơn Cảnh đến gặp người mẹ mà Tiểu Yêu ngày đêm nhớ nhung.

Nàng đã đính hôn với Đồ Sơn Cảnh.

Họ nắm tay thảo luận về hôn nhân của họ, cả Hoàng đế Hiên Viên và Thương Huyền đều khuyên bảo.

Thương Huyền mặc một chiếc áo choàng màu đen có thêu những con chim đen màu vàng vô cùng trang nghiêm. Tiểu Yêu bên ngoài tấm gương luôn cảm thấy mình trong đó khác với bây giờ, nhưng nàng không thể phân biệt được điều gì khác biệt.

Cục diện lại thay đổi, Thương Huyền ngồi trên ghế rồng , ra lệnh cho người bí mật hỗ trợ Đồ Sơn Hầu diệt trừ Đồ Sơn Cảnh. Tiểu Yêu kinh hãi, vội vàng bịt miệng lại sợ phát ra tiếng. "Ca ca..."

Ở màn sau, Đồ Sơn Cảnh gặp nạn ở trấn Thanh Thủy và mất tích. Tiểu Yêu trong bức tranh tiếp tục tìm kiếm , cho đến ngày cưới của hai người nhưng vẫn không có dấu vết của Cảnh.

Nàng bị con chim hải âu giả danh Đồ Sơn Cảnh lừa xuống biển, Tương Liễu đã cứu nàng và đưa nàng qua vòng xoáy bằng chân thân của hắn, đây là lần đầu tiên Tiểu Yêu nhìn thấy chân thân của Tương Liễu. Trước khi nàng kịp phản ứng, Tương Liễu đã đưa cho nàng một hải đồ khác, họ gặp lại Tai Trái, sau đó Tương Liễu vội vàng rời đi.

Tiểu Yêu không thể hiểu tại sao anh trai nàng muốn giết Cảnh, chứ đừng nói đến có người muốn giết nàng? Trước khi nàng có thể nghĩ về nó, những đám tan đi, cảnh tượng lại thay đổi.

"Anh ơi, em phải giết cô ta"

"Muội có điên không? Hinh Nguyệt"

Đó là giọng nói của Hinh Nguyệt và Phong Long, Tiểu Yêu nín thở lắng nghe, nhưng người trong tranh đã ngừng nói.
cô ta? Tức là tôi? Nhưng tại sao Hinh Nguyệt lại muốn giết tôi?

"Ngươi không biết à? Hắn là yêu ngươi."

Hinh Nguyệt trong tranh hét lên với Tiểu Yêu, còn Thương Huyền thì đứng dưới gốc cây phía xa, im lặng quan sát tất cả những điều này. Tiểu Yêu trong bức tranh lo lắng bảo Hinh Nguyệt im lặng.

Tiểu Yêu không biết những hình ảnh đó là gì, cô cũng không biết liệu những điều trong đó có xảy ra hay không, có quá nhiều điều nàng không thể tiếp nhận vào lúc này, và nàng cảm thấy sợ hãi.

"Đừng... đừng không muốn xem nữa."

Tiểu Yêu cúi đầu xua tay, không muốn xem nữa.

"Vì huynh đã giết Cảnh, nên muội sẽ giết huynh, và muội sẽ chết cùng huynh."

Tiểu Yêu nghe thấy giọng nói của chính mình từ trong gương truyền ra, và cô không thể không ngẩng đầu lên sau khi không nghe thấy âm thanh đó trong một thời gian dài.

Tiểu Yêu trong gương đưa bông hoa phượng cho Thương Huyền, và cả hai dựa vào xích đu ngã xuống. Tuyệt vọng muốn chết, cô được đặt trong một chiếc vỏ sò trắng và được gửi đến chỗ Vương Mẫu ở Ngọc Sơn.

Những chiếc vỏ sò màu trắng hình quạt xòe ra, các góc uốn lượn, giống như sóng biển, dưới ánh ngọc trai phản chiếu, Tiểu Yêu như đang nằm nghỉ trên những con sóng trắng. Khuôn mặt nàng bình tĩnh và thanh thản, khóe môi hơi nhếch lên, như thể nàng đang mơ một giấc mơ ngọt ngào.

Nàng đã chết.

Tiểu Yêu nhìn kỹ, vỏ sò này rõ ràng là vỏ sò năm đó Tương Liễu cứu nàng, nàng đã ngủ trong đó ba mươi bảy năm, tuyệt đối sẽ không nhận sai, nhưng tại sao lại do A Niệm đưa tới.. Tại sao nàng không biết A Niệm làm hoàng hậu khi nào.

Còn bản thân nàng thì sao?

Chẳng lẽ nàng vĩnh viễn ngủ ở Ngọc Sơn sao?

Tương Liễu thì sao?

Sâu Tình Nhân vẫn chưa được giải quyết, hắn sẽ ra sao. Cổ trùng này thật phiền phức, lẽ ra nàng không nên truyền sang cho hắn.

Tiểu Yêu đang suy nghĩ về nó thì Tương Liễu xuất hiện trên màn hình.

Người đó mặc áo trắng lao vào cõi thần tiên. Cắn đầu lưỡi, đem máu chảy vào trong miệng Tiểu Yêu đang say ngủ.

Chẳng mấy chốc, người trong vỏ đã lấy lại được sức sống.

Mặc dù Tiểu Yêu ở bên ngoài hồ bơi, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh tâm linh đang chảy bên cạnh hồ Dao Trì.

Tương Liễu đã cứu mình một lần nữa.

Tệ Quân và Tương Liễu đang nói chuyện bên hồ Dao Trì, và đúng như dự đoán, vỏ sò thực sự được Tương Liễu gửi cho A Niệm. Đột nhiên nàng không nghe rõ hai người đối thoại, chỉ thấy Tương Liễu vẫy tay, gương Tinh Linh trong lòng Tiểu Yêu bay tới.

Nhìn thấy tất cả những điều này, Tiểu Yêu hét lên không ổn, vội vàng chạm vào ngực mình, chiếc gương mà nàng mang theo hàng ngày đã biến mất từ lâu.

"Tương Liễu, ngài làm gì vậy? Ngài không được!"

Tiểu Yêu vung tay lên, không thèm để ý Tương Liễu có nghe thấy hay không, nàng xông về phía kết giới, nhưng người trong gương căn bản không phát hiện ra nàng tồn tại.

Tương Liễu kích phát linh lực, hình ảnh trong gương lùi xa dần rồi biến mất, Tiểu Yêu lo lắng dậm chân, nhưng không thể làm gì, muốn niệm chú nhưng lại bị kết giới chặn lại từng cái một.

"Tương Liễu! Làm sao ngài có thể chạm vào chiếc gương của tôi!"

Cho đến khi hình ảnh trong gương hoàn toàn biến mất, Tương Liễu mới đặt lại gương. Tiểu Yêu bất cẩn chạm vào mặt mình, nước mắt đã giàn giụa trên mặt vì hoảng sợ.

"Cửu đầu yêu vương! Ngài đúng là một tên khốn kiếp!"

Tiểu Yêu tức giận giậm chân, nước bắn tung tóe khắp nơi.

Thấy Tương Liễu lại tiến đến thuyền hoa đào , lần này nàng có thể nghe rõ ràng.
Chỉ thấy Tương Liễu ngồi bên cạnh thuyền hoa đào, nhìn chằm chằm Tiểu Yêu đang say ngủ, nhẹ giọng nói:

"Cây ngô đồng khăng khít bên nhau, chim liền cành chẳng rời xa nhau, loài uyên ương nguyện chết cùng nhau. Sâu tình nhân kết nối trái tim và sự sống của hai con người, quả thực không có cách giải độc. Năm xưa, ta có thể giải sâu độc giúp Chuyên Húc, là bởi hắn vốn không hề muốn bị cấy sâu độc vào người, và cô cũng không thực sự cấy được sâu độc vào cơ thể hắn. Còn ta, ta tình nguyện, ta muốn, ta sẵn sàng, vì vậy, cô đã thành công! Cô yêu cầu ta giải độc hết lần này đến lần khác, lần nào ta cũng trả lời rằng ta không thể. Ta biết cô không tin, nhưng ta không gạt cô, ta thực sự không giải được loại sâu độc này!.

Tiểu Yêu ở bên ngoài bức họa toàn thân run lên, ngơ ngác nhìn "Cổ tình nhân?" Nàng chưa từng thấy Tương Liễu nói nhiều lời như vậy, huống chi trong mắt Tương Liễu lại ôn nhu như vậy. Tiểu Yêu mím môi nhìn Tương Liễu.

Tương Liễu cầm lấy tay Tiểu Yêu đang hôn mê, dùng ngón tay làm dao vẽ một đường phù chú loạn xạ trên lòng bàn tay hai người.

"Mặc dù ta không thể hóa giải cổ, nhưng ta có thể giết nó."

Tương Liễu cười cười, nắm chặt tay Tiểu Yêu, hai lòng bàn tay đan vào nhau, máu thịt hòa lẫn vào nhau, không phân biệt được là máu thịt của ai,

" Bất quá, ngươi cũng đừng trách ta lừa ngươi, do ngươi có hỏi ta đâu."

Tương Liễu bắt đầu niệm chú Cổ.

Cùng với tiếng hát, một, hai, ba... Vô số ánh sáng huỳnh quang màu xanh lam xuất hiện, giống như vô số đom đóm bay xung quanh hai người họ. Dưới bầu trời đêm, trên hồ Dao Trì, đom đóm khắp bầu trời, phản chiếu trong nước, trên mặt nước, bóng dưới nước, xen lẫn nhau, thật giả lẫn lộn, khiến người ta cảm thấy trời nước đều như mây trôi, đẹp như ảo ảnh.

Một con dao găm sắc bén làm từ băng tuyết đột nhiên xuất hiện trong tay Tương Liễu, hắn đâm mạnh con dao găm vào trái tim mình, Tệ Quân suýt nữa hét lên và cố gắng kiềm chế lại bản thân.

Tương Liễu rút dao găm ra, máu từ trong tim phun ra, tất cả trùng huỳnh quang như bọ xít tranh nhau bám vào trái tim của hắn, từng chút một biến mất, phảng phất chui vào trong cơ thể hắn.

Thật lâu sau, tất cả huỳnh quang đều biến mất. Tương Liễu sắc mặt tái nhợt, một tay che trái tim, một tay lấy linh dược ra, nhưng không chữa thương cho mình mà lại rắc lên tay Tiểu Yêu. Vết thương của nàng nhanh chóng lành lại, như thể chưa từng xảy ra bất cứ thương tổn nào.
Tương Liễu cười cười, ở trong thuyền hoa đào nói với Tiểu Yêu:

"Cổ của cô đã được giải, từ nay về sau, chúng ta không còn bất cứ sự liên hệ nào nữa."

Nhìn hết mọi chuyện, Tiểu Yêu kinh ngạc không nói nên lời, nàng tê liệt ngồi dưới đất, nhìn Tương Liễu trên y phục màu trắng nhuốm đầy máu, nước mắt chảy dài trên mặt, thanh âm run run nói:

"Dùng mạng dụ cổ? Tương Liễu, sao ngươi lại ngu ngốc như vậy? Không phải không có cách giải quyết sao."

Tiểu Yêu che mặt khóc lóc thảm thiết, khi nàng giơ tay lau nước mắt, nhìn thấy vết tích của chiếc cung nhỏ bằng bạc trong tay, nước mắt nàng lại rơi xuống, thậm chí còn khóc nhiều hơn nữa.

"Đồ ngốc, thật sự là đồ ngốc! Ngài là con quái vật ngu ngốc nhất mà tôi từng thấy!"

Tương Liễu đã cứu Đồ Sơn Cảnh bằng máu của mình, nhưng vẫn cố ý nói những lời như vậy để chọc tức nàng, thực ra hắn đã nghe lời nói khi nàng tức giận: "Từ nay về sau, chúng ta sẽ là người lạ, đời này kiếp này ta không muốn gặp lại ngài nữa ".
Mây và sương mù trên hồ từ từ tan đi, Tiểu Yêu nhìn vào trong tranh để nhìn rõ hơn.

Tiếng chiêng trống vang lên trong tranh, Tiểu Yêu mặc đồ tân nương và bái đường với Đồ Sơn Cảnh. Cảnh tượng thay đổi, trên một hoang đảo, Nhục Thu dẫn quân đến vây một nơi.

Tiểu Yêu tâm tình không tốt, nhìn kỹ lại cũng không nhìn ra bộ quần áo trắng quen thuộc, nghe binh lính bàn tán về Cộng Công, nhưng lại lo lắng cho Tương Liễu, chỉ nghe Nhược Thu ra lệnh bắn tên.

Trong tích tắc, hang loạt mũi tên đã bắn ra , Cộng Công nặng nề ngã xuống , đã gục chết.

Giữa trời đất nhất thời tĩnh mịch, đột nhiên từ trong hoang đảo truyền đến thanh âm , Cộng Công thân thể hóa thành yêu quái chín đầu, khắp người cắm đầy mũi tên, nằm trên mặt đất mà chết.

"Tương Liễu!"

Tiểu Yêu rống to một tiếng, liều mạng lao vào cái này kết giới, nhưng làm thế nào cũng không vào được.

"Là Tương Liễu! Sao có thể là Tương Liễu!"

Tiểu Yêu thở dốc, hét lên: "Tương Liễu!

Ngài không phải có chín mạng sao? Làm sao ngài có thể chết được!"

Nhìn thấy binh lính tiến đến Tương Liễu, hai mắt Tiểu Yêu đỏ bừng, khóe mắt sắp nứt ra, nàng điên cuồng vỗ vào kết giới. .

Nhục Thu gia lệnh cho mọi người rút lui. Binh lính vừa rời hoang đảo, thân thể Tương Liễu liền biến thành máu đen, độc tính nồng đậm phun ra, đi qua nơi nào cây cối cũng chết khô, thậm chí đất đai cũng bị cháy đen.

Tiểu Yêu hai mắt đều là màu đen, hốc mắt dần dần trở nên trống rỗng, nàng dừng đánh kết giới, từ trên kết giới trượt xuống. Run rẩy cả người, kìm nén cảm xúc trong cổ họng. Đột nhiên, nàng cảm thấy một vị ngọt tanh trong cổ họng một ngụm máu phun ra.

Tương Liễu chết, hắn hóa thành một vũng máu đen, nàng vốn tưởng rằng hắn ít nhất sẽ lưu lại chút gì, những điều nàng lưu giữ trong gương, Phòng Phong Bội cùng nàng bắn tên, cùng nàng suốt ba mươi bảy năm trong vỏ sò.

Hắn thực sự không để lại gì cả.

Tiểu Yêu cố gắng đứng dậy và nhìn, nhưng nàng đã chạm vào một con búp bê có cái bụng to, Tiểu Yêu vội vàng lau vết máu trên tay và cẩn thận nhặt con búp bê có cái bụng to lên, cảnh tượng trong bức tranh lại hiện ra trước mắt cô .

Tương Liễu ngồi xuống tảng đá xanh, lấy ra một khúc gỗ dâm bụt cẩn thận chạm khắc, một con búp bê ngây thơ với cái bụng phệ nở nụ cười đã thành hình, chỉ có lông mày và đôi mắt là thiếu một chút.
Sau khi Tương Liễu cẩn thận khắc xong, hắn nhìn từ trên xuống dưới, cảm thấy khá hài lòng. Hắn đặt ngược con búp bê bụng phệ lên đùi, mở phần đế để lộ phần bụng rỗng và lấy ra một quả cầu băng .

Đó là độc dược cuối cùng nàng làm cho hắn, nhưng hắn không ăn mà bỏ vào trong búp bê bụng bầu. Tiểu Yêu dùng đầu ngón tay vuốt ve bụng búp bê, hai mắt sáng lên.

Bên trong quả cầu là một vực nước biển màu lam. Trong vực nước thăm thẳm ấy có loài cá ngũ sắc xinh đẹp, có loài san hô rực đỏ, và còn có một vỏ sò khổng lồ màu trắng, giống hệt một đóa hoa tinh khôi đang bừng nở. Một nàng người cá yêu kiều ngồi trên vỏ sò, suối tóc xanh, mượt như rong biển của nàng xõa xuống bờ vai, chiếc đuôi cá xinh đẹp của nàng, một nửa để lộ trên vỏ sò trắng tinh, một nửa dập dềnh trong sóng biển. Một chàng trai đứng bên nàng, nắm tay nàng, mỉm cười nhìn nàng đắm đuối. Ở một góc nọ, một chàng người cá đang bơi lội giữa biển cả. Tuy cách vỏ sò không xa, nhưng vẻ xa xôi, lạnh lùng của chàng khiến người ta có cảm giác chàng đang ở một thế giới hoàn toàn khác, chàng không thuộc về biển cả xanh thẳm, yên tĩnh ấy..

Tương Liễu yên lặng nhìn một lúc, sau đó nhanh chóng dùng ngón tay làm lưỡi dao viết hai hàng chữ nhỏ lên quả cầu băng. Lúc này, một tia trăng sáng xuyên qua cành cây chiếu vào quả cầu băng, phản chiếu hai hàng chữ nhỏ bên cạnh chàng người cá:

"Mong nàng: mạnh mẽ, hạnh phúc, yên ấm. Mong nàng trọn kiếp bình an!"

"Gửi cho A Tệ, đây là quà cưới của ta tặng cho Tiểu Yêu."

Nhìn nam nhân ngư trong góc của quả cầu pha lê, Tiểu Yêu không thể chịu đựng được nữa, ôm chặt lấy búp bê trong ngực và khóc lớn.

"Tương Liễu, đồ ngốc này, ta đợi bảy ngày rồi sao vẫn không tới, làm nhiều như vậy sao không nói một lời, tại sao một câu cũng không nói liền rời đi. . . "

Tiểu Yêu nức nở và ôm búp bê bụng to trong vòng tay chặt hơn.

Không có sự sống giữa bầu trời và trái đất, chỉ có mặt trăng sáng lặng lẽ treo trên bầu trời đêm. Tiểu Yêu cuộn người dựa vào hàng rào, ôm chặt búp bê trong lòng mà khóc, không biết qua bao lâu, thanh âm dần dần trầm xuống.

Mối Tình Dưới TrăngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ