168 23 0
                                    

16. chính huân ngán ngẩm nhìn đứa em trước mắt. không biết đã qua bao lần thay đá. khi ly trà dần nguội lạnh. tiếng tíc tắc của đồng hồ vẫn vang lên. nhưng chỉ duy nhất là tiếng đồng hồ.

"mày mời anh ra đây chỉ để xơi trà ăn bánh thôi hả lâm? "

huân liếc xéo đứa trẻ trẻ đang khúm núm phía đối diện. em biết anh đang nói tới điều gì, nhưng vẫn ấp úng mãi không thôi.

"thì…ừm nói sao nhỉ…"

lâm vò tung mái đầu mà mình cất công chải chuốt sáng giờ. người anh cả vẫn kiên nhẫn, uống ngụm trà rồi đăm chiêu quan sát vẻ mặt đứa trẻ trước mắt.

"sao, muốn nói với duệ rồi à."

vẫn là tự mình nói thẳng. ly trà của huân không thể chờ đợi thêm nữa. vì nếu để càng lâu, trà sẽ mất đi vị đậm của nó.

"...dạ."

lâm cúi gằm mặt, tự xấu hổ vì vẫn chưa thể thẳng thắn đối diện với cảm xúc của mình. dù cho đối phương là huân, là người đã hỗ trợ về mặt tinh thần cho em ngay từ những ngày đầu. nhưng mỗi khi nhắc đến vấn đề này, cổ họng em lại nghẹn ứng.

phải chăng là lời nguyền, là số phận cũng muốn ngăn chặn em đến với anh. vì sợ anh lại tổn thương một lần nữa.

"vậy bao giờ mới chịu nói?"

"em không biết…"

lâm lí nhí nói, em cảm nhận được sự mất kiên nhẫn từ người lớn hơn. em biết anh đã cố giúp em rất nhiều, nhưng em sợ, em sợ phải bước ra khỏi vùng an toàn.

"lâm nghe này. đến việc thành thật với bản thân em còn không làm được. thì đừng mơ tưởng đến việc thẳng thắn với tử duệ."

huân kéo cổ áo đứa em mình, bắt nó phải đối mặt với hiện thực trước mắt.

chúng ta, ai cũng có lần đầu, ai rồi cũng sẽ yêu và được yêu. và đến một lúc nào đó, ta cũng sẽ tan vỡ. nhưng trước khi ta đau, ta vẫn cần trải qua tư vị của tình.

không phải bây giờ thì sẽ là bao giờ, ngạn lâm?

dù lời không thành tiếng, nhưng ánh mắt huân đã nói lên tất cả. hẹn gặp riêng người anh lớn, huân hiểu ý đồ mà lâm muốn nhắm. nó muốn, muốn lắm rồi. nhưng đến bước cuối vẫn quá hèn nhát.

"mạnh dạn lên em."

huân thả cổ áo lâm ra, tát nhẹ lên má em cảnh tỉnh. huân biết, lâm quá yêu duệ, nên sợ rằng bản thân lại làm anh tổn thương.

vậy ai sẽ yêu lâm đây hả em ơi?

17. ngạn lâm âm thầm đẩy cửa vào. trong phòng tối om, nhưng em vẫn thấy được cơ thể nhỏ bé đang cuộn tròn trong sự êm mềm của chăn gối. ngạn lâm cười nhẹ một tiếng, em cẩn thận đóng cửa lại rồi rón rén tiến về giường người ấy.

lâm khụy gối, ngồi bệt xuống đất, nghiêng đầu nhìn con người đang say giấc kia. em vén tóc duệ sang một bên. người em thương điển trai thật đấy, khi ngủ còn rất đáng yêu nữa.

"duệ tài thật đấy, duệ làm em phải khốn khổ với chính cảm xúc của mình. duệ làm con tim em nhảy múa rồi lại dửng dưng như thể bản thân chẳng lại biết gì."

[ tlinzirui ] em ước gì anh ở đây.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ