18.
Lúc Hyunjin về nhà, tôi đang viết nhật ký trong phòng.
Nghe tiếng anh ấy mở cửa, tôi đặt bút xuống, nhét nhật ký vào ngăn kéo.
Gần đây Hyunjin luôn về rất sớm.
Đôi khi buổi tối cũng cùng tôi đưa Kkami đi dạo.
Đến đêm tôi nằm trên giường đọc sách, anh ấy bỗng nhiên tiến lại gần ôm tôi vào lòng.
Tôi tựa vào người anh ấy, cảm nhận nhiệt độ ấm nóng nam tính.
Anh ấy đặt cằm lên đầu tôi, cùng tôi xem cuốn tiểu thuyết ngôn tình cẩu huyết trên tay.
Đọc được nam chính làm chỗ dựa cho nữ phụ, nữ phụ cho nữ chính một cái tát, nữ chính khóc lóc hét lên: "Tôi mới là vợ của anh!!"
Bàn tay anh ấy vòng qua eo tôi siết chặt hơn một chút.
Tôi lật sang trang tiếp theo như không có gì xảy ra. Diễn biến kế tiếp là nam chính lần lượt giúp nữ phụ chèn ép nữ chính, nữ chính lần lượt đau lòng khổ sở, cuối cùng quyết tâm rời khỏi nam chính.
Nam chính ăn năn hối hận, lập tức bắt đầu hành trình theo đuổi vợ, đi một vòng lớn, hai người Happy Ending.
Đọc xong cuốn sách đã đến nửa đêm.
Tôi nhớ thuốc ngủ để ở phòng khác, muốn rời khỏi lồng ngực Hyunjin, nhưng anh ấy không buông tay, cứ ôm tôi rất chặt.
"Hwang Hyunjin?" Tôi gọi anh ấy.
"Ừm." Anh ấy cúi xuống đáp.
Căn phòng đột nhiên trở nên rất yên tĩnh.
Yên tĩnh đến nỗi tôi có thể nghe thấy nhịp tim của anh ấy.
"Yongbok."
Anh ấy vùi đầu vào vai tôi, thoáng lộ ra vài phần ủy khuất.
"Trước đây em không gọi thẳng tên anh."
Tôi bỗng nhiên có chút muốn cười.
Trước kia Hyunjin cũng không gọi tôi là Yongbok.
Chỉ là mang theo thái độ xa cách, lễ phép gọi tôi là "Lee thiếu gia."
Hóa ra chúng tôi đều thay đổi.
Tôi xoay người, nhìn về phía Hyunjin, tay cũng vòng qua eo anh ấy, cười gọi: "Hyunie."
Anh ấy nhìn tôi, ánh mắt tinh tế dò xét từng phân cảm xúc của tôi, cuối cùng cụp mắt lại, kéo gần khoảng cách của chúng tôi hơn một chút.
"Yongbok..."
Trước kia tôi không biết Hyunjin có thể biểu hiện tình cảm thâm tình đến vậy.
Nhưng nếu anh ấy thật sự yêu tôi, vì sao lại để ý Uri đến vậy?
19.
Đã một tuần trôi qua kể từ khi tôi hẹn Uri gặp mặt.
Kỷ niệm ngày cưới sắp tới, Hyunjin cũng càng lúc càng dính lấy tôi.
Nhật ký viết đến ngày thứ 100, trùng với kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi.
Lúc trước tôi thuận miệng nói một câu, Hyunjin ghi nhớ trong lòng về nhà sớm, một mình trong bếp bận rộn cả buổi chiều.
Tôi dắt Kkami đi dạo một vòng rồi mới về, trong nhà đã được anh ấy bày trí xong.
Thức ăn trên bàn tản ra hương thơm mê người, Hyunjin đứng một bên, khóe miệng mỉm cười, ánh mắt mềm mại nhìn về phía tôi.
"Yongbok, hoan nghênh về nhà."
Hoa hồng và máy phát nhạt cổ xưa lãng mạn.Cạnh bên chai Champagne có hai vé máy bay cho ngày mai. Tôi nhìn Hyunjin, lại nhìn vé máy bay, cười rộ lên.
Kim đồng hồ trên tường chỉ vào số tám, bầu không khí xung quanh thật tốt đẹp.
Cho đến khi Uri gọi điện thoại đến.
Người đẹp đến khóc cũng phải đẹp, nói chị ta đang rất khó chịu.
Chị ta gọi tên thân mật thuộc về hai người họ: "Hyunie, em thật sự rất khó chịu, em ở đây một mình không quen ai, anh tới giúp em được không?"
"Hyunie."
Bầu không khí lãng mạn dừng lại, Hyunjin nhìn tôi một cái. Chỉ cần liếc nhìn thôi tôi cũng đã hiểu rồi.
"Yongbok... Xin lỗi."
"Anh đưa cô ấy đến bệnh viện xong sẽ về ngay."
Tôi chỉ hỏi anh ấy một câu: "Có thể không đi được không?"
Hyunjin nhìn tôi, không nói gì.
Bầu không khí lập tức lạnh đi, tôi nhìn thấy nụ cười trên khóe môi anh ấy biến mất, lại biến trở về là Hyunjin của bốn năm trước.
Lạnh như băng.
Như Hyunjin và tôi vẫn là hai người xa lạ.
Anh ấy dời tầm mắt, hứa với tôi: "Anh sẽ về ngay, sẽ không bỏ lỡ ngày kỷ niệm ngày cưới."
Chúng tôi dường như đang rơi vào bế tắc.
Cuối cùng tôi buông tay nói: "Được."
Hyunjin xoay người đi ra cửa, tôi liền đứng trong phòng khách nhìn theo bóng lưng anh ấy.
Nhìn anh ấy quay đầu lại.
Tôi mỉm cười.
Giống như vô số lần trước đây, giống như một người vợ đủ tiêu chuẩn.
Tôi nói: "Đi đường cẩn thận."
"Được."
Tôi nhìn anh ấy biến mất trong bóng đêm, nhạc trong máy phát vẫn đang chạy. Tôi tiện tay ném nó xuống đất, tiếng vang thật lớn quá đi, trong phòng khách thoáng cái mất đi tất cả âm thanh.
Tôi quay lại phòng.
Hyunjin hôm nay sẽ không trở về nữa.
Tôi biết.
Uri đã cược thắng.
Nhưng tôi cũng không thua.
20.
Tôi trở về phòng, khóa trái cửa, sau đó lấy nhật ký ra khỏi ngăn kéo, chuyển sang trang mới nhất.
Chợt cảm thấy viết trang cuối cùng này thật khó khăn.
Tâm trí lại một mớ hỗn độn, lộn xộn đến không thể giải quyết.
Bụng, đầu, trái tim đều giống như bị người ta dùng dao băm ra. Tôi bỗng nhiên cảm thấy rất lạnh, lạnh lẽo từ xương tủy.