5. Nhật ký

247 20 2
                                    

1.

Lúc Jeongin mở cửa, ngoài sân đã đứng một bóng người cao gầy.

Là chồng của anh Yongbok.

Cũng không biết anh ta đến từ khi nào, trên người rơi một tầng sương mỏng, khi nhìn thấy cậu lộ ra một nụ cười cứng ngắc, giống như một con rối.

"Yang thiếu gia."

"Có thể phiền cậu dẫn tôi đến những chỗ cậu ấy hay đến xem một chút được không?"

Jeongin không nói gì.

Cậu không thích người đàn ông này.

anh Yongbok vẫn luôn giữ kín bưng chuyện hôn nhân, cậu chỉ có thể bóng gió hỏi một chút chuyện tình cảm.

Tất nhiên là cậu tò mò.

Có một ngày cậu giúp anh Yongbok dọn dẹp phòng, vô tình làm rơi cuốn sổ tay trên bàn xuống đất, sổ mở toang.

Cậu thừa nhận mình thật sự rất tò mò, thừa dịp cúi đầu nhặt xem qua nội dung trong đó một chút.

Cuốn nhật ký mà cậu nhìn qua, là nhật ký yêu thầm của Lee Yongbok.

Tên của Hyunjin chiếm hơn phân nửa diện tích.

Tuổi hai mươi ba vẫn là thời điểm trí tưởng tượng phong phú, cậu kết hợp với những lời anh Yongbok thường nói, ghép lại thành một người thầm mến nhiều năm, sau đó lại gả cho anh ta.

Quá khứ hối tiếc của cậu trai tội nghiệp ấy.

Mãi đến khi người đàn ông kia xuất hiện, vội vàng đến nhận di vật của anh Yongbok, trên tay anh ta còn đeo nhẫn cưới cùng kiểu với anh ấy, nhìn sự lưỡng lự của Hyunjin lúc ký tên.

Cậu bỗng nhiên có chút mơ hồ.

Nếu anh Yongbok gả cho người mình thích lâu như vậy, lại vì sao phải một mình chạy đến chỗ này chậm rãi chờ ch.ết.

Lại vì cái gì khiến anh ấy đến ch.ết cũng không muốn gặp lại người mình yêu?

Cậu nghĩ không ra.

Nhưng theo bản năng cậu ghét người đàn ông này.

Cậu từ chối.

Nhưng sáng sớm mở cửa liền nhìn thấy anh ta đứng trong sân đến ngày thứ năm, Jeongin buông lỏng.

Hyunjin đi theo Jeongin đến nơi Lee Yongbok hay đến.

Một công viên luôn có rất nhiều người, một quán cà phê nơi góc phố, một con đường vòng quanh đảo và một bãi biển.

Đến công viên chơi với Kkami.

Buổi chiều cậu thường ở trong quán cà phê.

Đường vòng quanh đảo đi đến viện dưỡng lão, không cần xe lăn cậu cũng có thể tự mình đi.

Bãi biển là nơi cậu ở lại lâu nhất.

Cậu ở đó với Kkami.

Chơi mệt rồi, một người một chó ngồi cạnh nhau, hướng mắt ra biển.

Yên tĩnh như hai tác phẩm điêu khắc.

Hyunjin cứ đi vòng quanh, hết lần này đến lần khác tưởng tượng.

Năm ngày sau anh lại gõ cửa nhà Jeongin.

Không hiểu sao có chút bàng hoàng, anh do dự mở miệng: "Yang thiếu gia, cậu có thể nói cho tôi nghe một chút chuyện của Yongbok không?"

Người trước mắt lại thoáng cái thay đổi sắc mặt, cánh tay nắm tay nắm cửa run lên.

Một lúc lâu sau, anh mới nghe thấy cậu ấy nói: "Không thể."

Cậu trai luôn lạnh lùng với anh lúc này lại kích động đỏ mắt: "Anh Hwang đây muốn nghe cái gì?"

"Nghe anh ấy làm thế nào một mình dãy giụa trong bệnh tật--"

"Nghe lúc anh ấy qua đời không có lấy một người thân, chỉ có chó con bầu bạn --"

"Hay là nghe anh ấy không chịu nỗi thống khổ mà ch.ết, bị ung thư hành hạ đến mức không ra hình người?"

Lee Yongbok chưa từng kêu đau.

Nhưng Jeongin có thể nhìn thấy gân xanh và mồ hôi lạnh trên trán cậu.

Lúc cậu ch.ết, Jeongin không khóc.

Đưa Kkami đi, nghe nói nó ở nhà người ta không ăn không uống, chỉ co lại thành một cục nho nhỏ nằm trong góc, Jeongin không khóc.

Nhưng ở bên cạnh một người, nhìn sinh mệnh của cậu bị bệnh tật tàn phá, nhìn cậu héo rũ từng chút một, nhìn cậu đau đến muốn ch.ết nhưng vẫn dịu dàng bình thường, nhìn một người sống biến thành tro cốt trong tay.

Làm sao cậu ấy có thể không khó chịu?

GnascheNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ