Note: Miyuki và Eijun biết nhau khi Eijun vừa vào cấp 2. Khi Eijun học năm 2 cấp 3, em nhận ra tình cảm của mình và cũng biết được tình cảm của Miyuki dành cho em, nhưng em vẫn không nói ra mà đợi Miyuki ngỏ lời trước. Và cũng không khó nghĩ tại sao Miyuki lại yêu thầm cậu sâu đậm đến như vậy.
Dù mệt mỏi sau những đêm không được ngủ yên, Miyuki vẫn cố gắng để dây thần kinh của mình điều khiển màn mắt để mở, nó đau nhói vì khóc quá nhiều, trước mắt anh giờ đây chỉ là một màu đen kịt. Ánh sáng mặt trời không còn rọi thẳng vào mắt anh như mọi ngày, nay nó đã bị rèm cửa che khuất đi vì đã lâu Miyuki không mở chúng ra nữa.
Đã gần một tháng kể từ cái ngày như thể tận thế đối với anh, dù đã cố gắng vực dậy hay đánh lạc hướng suy nghĩ của chính mình, như thế nào cũng vô dụng. Miyuki không muốn cử động dù là những thứ nhỏ nhất, ngoài việc thở cũng thấy nặng nhọc như có gì đó đè lên trái tim đang cố gắng đập từng nhịp để giữ lại sự sống bé nhỏ trong anh. Đầu óc bây giờ trống rỗng, nguồn động lực để anh cố gắng từng ngày cũng không còn, Miyuki cũng đã dần từ bỏ sự nghiệp bóng chày mà anh từng ngày vì nó mà gầy dựng. Xung quanh chiếc sofa chỉ là một mớ hỗn độn, quần áo bẩn có mặt ở khắp mọi nơi trên sàn, những ly mì ăn liền, lon bia hay chai rượu nằm ngổn ngang trên bàn vẫn chưa được dọn.
Miyuki có tin vào phép màu không?
Đương nhiên là có.
Mỗi ngày anh đều thành tâm cầu nguyện rằng phép màu sẽ đến với anh. Nhưng đã không xảy ra, như việc tụi trẻ con hay mơ mộng những điều viển vông mà người lớn hay cho rằng nó không thể xảy ra. Bây giờ Miyuki trong vai trẻ con ảo tưởng việc không bao giờ xảy ra đó, anh cầu nguyện mỗi ngày khi thức dậy, chỉ mong muốn người đó vẫn cười đùa với anh, vẫn mắng anh mỗi khi anh trêu chọc, hay chỉ đơn giản muốn được gặp lại em ấy một lần nữa, nhưng thần linh chỉ đáp lại hi vọng của anh là một khoảng không trống rỗng, tất cả đều không xảy ra.
Kỳ vọng vào nó, rồi lại mệt mỏi, cuối cùng thì chúng phai dần và mất đi, nó cứ lặp đi lặp lại từng ngày như vậy. Làm cho thể xác và linh hồn của anh đang dần cạn kiệt theo nó.Ngày hôm đó anh vui vẻ hạnh phúc vì vừa được cùng người đó đi chơi chung với nhau, nó chỉ là một hôm đi xem trận đấu giữa 2 trường đại học với nhau mà thôi. Hai người tách ra ở lối nhỏ, anh trở về chung cư của mình và mong rằng tối đêm hôm đó trôi qua thật nhanh. Chỉ vừa tách ra không được bao lâu, anh nhớ nhung thèm muốn được nhìn người đó lần nữa. Giờ đây anh chỉ muốn buổi đi chơi đó kéo dài thật lâu để không xảy ra chuyện kinh khủng như vậy.
Sáng hôm sau anh vui vẻ mang chiếc túi đầy ắp đồ dùng cá nhân cần thiết cho môn thể thao anh đang theo đuổi. Chuông điện thoại reo lên, Kuramochi hiếm khi gọi anh vào sáng sớm như thế này. Anh cũng nhấc máy và trả lời như bình thường, đáp lại anh là điều không bình thường chút nào, anh tưởng mình nghe nhầm nhưng khi Kuramochi lặp lại lần nữa.
"Sawamura đã qua đời rồi!"
Một khoảng không trống rỗng kì lạ sau câu nói ấy, Miyuki vẫn nghĩ đây là trò đùa giữa 2 người bọn họ bày ra để trêu anh mà thôi.