3

7 1 0
                                    

Tả Khê như có cảm giác được một ánh mắt đang nhìn mình, giương mắt lên khẽ mỉm cười, Hồ lão cha nhíu mày suy nghĩ sao nhìn vẻ ngoài của hắn thế nào lại có chút quen thuộc.

Tả Khê đi tới trước mặt của Hồ lão cha rất tự nhiên đem Tiểu Cách ôm vào lòng mỉm cười nói: "Nhạc phụ* đại nhân, ta lần này đến tìm ông là có hai việc."

*bố vợ

"Đợi một chút....." Hồ lão cha hung hăng lắc đầu, tuổi kỳ thực cũng không lớn lẽ nào lại bị lảng tai rồi hay sao?

"Ngươi kêu ta là gì?" Hồ lão cha hỏi.

Tả Khê nhếch miệng lên, cười nói: "Chắc hẳn nhạc phụ đại nhân cũng đoán được, mẹ của ta là nhân loại, mà cha ta lại là người của linh hồ bộ tộc."

"Ngươi là con trai của hắn." Hồ lão cha lần thứ hai bình tĩnh nhìn Tả Khê, cuối cùng nói.

Cha của hắn là được nhậm chức linh hồ Tộc trưởng, bởi vì yêu mến nữ tử nhân loại nên đã từ bỏ con đường tu tiên, cũng theo đó mà rời linh hồ bộ tộc.

Tả Khê từ trong người lấy ra một thứ đưa cho Hồ lão cha: "Phụ thân ta năm đó mang đi cái này của linh hồ bộ tộc, bây giờ ta mang đem nó trở về chỗ cũ, có điều," hắn dừng một chút rồi nhìn sang Tiểu Cách đang ngây ngốc rồi nói: "Ta có một điều kiện, xin ngài đem Tiểu Cách giao cho ta, từ nay về sau ta sẽ chăm sóc cho Tiểu Cách."

Hồ lão cha nhìn Tả Khê ở trước mặt mình, rồi nhìn con trai ngốc của mình một chút trong lòng đã sáng tỏ. Cứ như vậy, Bạch Tiểu Cách đi theo Tả Khê đi bên trong lớp sương mù, rồi quay trở về tiểu trấn của hai người ở cùng nhau. Rốt cục có một ngày, Tả Khê nhìn Tiểu Cách nói: "Thời điểm đã tới rồi."

Tiểu Cách ngẫn người nói: "Hả?"

Tả Khê nở nụ cười xấu xa, khẽ cắn vành tai của Tiểu Cách một cái: "Ừ, là thời điểm để ăn ngươi."

Đến lúc này, Tiểu Cách nghe xong câu nói của Tả Khê thò bắt đầu hoảng, chạy khỏi Tả Khê rất xa, trong đôi mắt đã đầy sương mù, nhỏ giọng nói: "Kỳ thực ta ăn không ngon."

"Ai nói?" Tả Khê từng bước một lại gần Tiểu Cách.

"Ô oa, thật sự là da của ta thô ráp thịt lại thô, thật sự ta ăn không ngon." Mấy ngày nay, Tiểu Cách cơ hồ như đã quên người ta nuối mình là để làm thuốc, cùng Tả Khê vui vẻ trải qua cuộc sống tạm bợ, ai biết được là người kia muốn hắn.

Tả Khê bất đắc dĩ khẽ thở dài một tiếng đem Tiểu Cách ôm vào trong lồng ngực , ôn nhu nói: "Yên tâm, sẽ không đau" Nói xong liền cúi người xuống hôn lên đôi môi của Tiểu Cách.

Đêm hôm đó, nến đỏ đánh rơi, quần áo được cởi ra nhẹ nhàng, tiểu hồ ly cứ như vậy mà bị Tả Khê ăn. Ngày hôm sau tỉnh lại, Tiểu Cách cảm thấy cả người đều đau nhức, đặc biệt là ở phía sau, cái kia khiến cho người ta cảm thấy xấu hổ, hơn nữa lại cảm thấy không thoải mái, nhưng đây không phải là trọng điểm. Tiểu Cách sờ sờ cánh tay của mình lại đấm bóp cẳng chân của mình, thậm chí còn ngắt cả gò má, phát hiện mình vẫn như cũ cẩn thận mà sờ trên người mình. Chuyện gì thế này, chính mình không phải ngày hôm qua đã bị ăn rồi sao?

Tả Khê đẩy của tiến vào, liền nhìn thấy Tiểu Cách ở trên giường làm nhiều động tác kì quái, hắn nhìn thấy không khỏi bật cười. Tiểu Cách nghe thấy tiếng động vội vàng tóm lấy cái chăn che người lại, không hiểu tại sao từ lúc đêm qua tới bây giờ, Tiểu Cách có chút sợ khi hắn nhìn thân thể của mình, tuy rằng lúc trước hai người vẫn luôn ngủ chung. Tiểu Cách từ trong chăn thò đầu ra, thấy Tả Khê còn chưa đi, rốt cục nhịn không được liền hỏi: "Ngươi, ngươi không phải đã đem ta ăn rồi sao? Làm, làm sao ta còn khoẻ mạnh nhỉ?"

Tả Khê cười, đi tới bên Tiểu Cách ngồi xuống mạnh mẽ hôn lên khuôn mặt nhỏ bé một cái sau đó chậm rãi nói: "Tiểu Cách a, bởi vì ta là muốn từ từ ăn."

Toàn Văn Hoàn

Rốt cuộc ngươi có ăn ta hay không?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ