Trong khi Bạch Hiền đang làm cái chuyện tốt kiếm được kha khá tiền của mình thì Uyển Nghi bị Xán Liệt kéo về nhà. Anh đóng sầm cửa lại lạnh mặt cảnh cáo:
- Muốn ở nơi đây thì tốt nhất hãy an phận một chút. Cậu dám làm gì tổn hại Hiền Nhi tôi sẽ khiến cậu chết không toàn thây.
Uyển Nghi tức giận hét lên:
- Lúc nào cũng Hiền Nhi, Hiền Nhi. Anh ngon giết tôi xem, giết cả con của chúng ta đi này.
Xán Liệt cười nhạt:
- Cậu đừng tưởng mình thông minh một tay che trời. Tôi thừa biết đứa bé trong bụng cậu là con của ai nhưng cậu vẫn còn giá trị lợi dụng. Vì vậy tốt nhất là bây giờ nên ngoan ngoãn ở trong đây đi.
Nói xong anh đóng cửa bước đi không hề quay đầu lại. Uyển Nghi ở phía sau mỉm cười ranh mãnh. 'Muốn lợi dụng tôi sao? Nằm mơ đi'.
Lộc Hàm động đậy mi mắt chậm rãi mở ra. Thứ đầu tiên chạm vào đôi mắt của cậu là khuôn mặt mệt mỏi của Thế Huân. Anh đang nhắm mắt lại nghĩ ngơi. Lộc Hàm đau lòng đưa tay ra nhẹ nhàng xoa bầu mắt thâm đen của Thế Huân. Có lẽ anh đã lâu rồi không có ngủ. Nhận thấy tiếng động, Thế Huân bừng tỉnh vội vàng nắm lấy bàn tay Lộc Hàm:
- Em có khỏe không? Anh đi gọi bác sĩ.
Lộc Hầm nắm lấy bàn tay Thế Huân kéo trở về. Cậu mỉm cười ngọt ngào trấn an:
- Em không sao mà? Ở lại đây với em. Đừng đi đâu hết.
Thế Huân ngắm nhìn khuôn mặt trắng bệch thiếu sức sống của Lộc Hàm, một nỗi đau xót, hối hận dâng trào trong lòng. Anh gục mặt vào hõm cổ của Lộc Hàm khàn giọng nói:
- Bảo bối, anh thật đáng chết mà. Nếu anh không chủ quan em sẽ khỏe mạnh mà không phải nằm trong phòng hồi sức như thế này.
Lộc Hàm vòng tay ôm cổ Thế Huân nỉ non:
- Không phải lỗi tại anh, không phải tại anh mà. Đừng như thế được không? Em sẽ giận đấy. Em sống dai lắm. Bây giờ trúng thêm một viên đạn nữa cũng chẳng sao hết.
Thế Huân kích động siết tay ôm chặt Lộc Hàm. Cậu cảm nhận nơi cổ của mình có thứ gì đó rơi xuống lành lạnh. Lộc Hàm ngẩng đầu dậy hỏi:
- Thế Huân, anh làm sao vậy? Này, Thế Huân.
- Bảo bối à, sau này cấm em không được nói những lời đó nữa nghe không? Dọa chết anh một lần là đủ rồi. Lúc đó, nhìn thấy em ngất, máu cứ không ngừng tuôn ra. Thật sự dọa anh tim muốn ngừng đập. Từ nhỏ đến lớn anh chưa bao giờ nếm trải qua cảm giác thống khổ như vậy cả. Anh thật sự rất sợ, rất sợ em sẽ bỏ anh mà đi.
Lộc Hàm đau lòng đưa tay vuốt mái tóc bóng mượt của Thế Huân nức nở khóc. Cậu không ngờ một người cao cao tại thượng như anh lại tỏ ra yếu đuối bất lực. Tự thừa nhận nỗi sợ hãi của mình trước mặt cậu lại còn rơi nước mắt nữa chứ. Được một nam nhân yêu thương mình như vậy, Lộc Hàm đã cảm thấy thật mãn nguyện rồi. Thế Huân bỗng nhiên ngẩng đầu dậy, bàn tay to lớn nắm giữ khuôn mặt thanh lệ của Lộc Hàm mỉm cười gian tà:
BẠN ĐANG ĐỌC
[Exo/HunHan ver] Học viện hoàng gia
Fanfiction- Chuyển ver từ truyện teen nam x nữ. - Lần đầu edit nên còn có nhiều lỗi.