4

117 5 0
                                    

"Thái Hanh, em không được......"

Điền Chính Quốc ôm cổ Kim Thái Hanh đem thân thể của mình dính sát vào trên người đối phương, như làm nũng để Kim Thái Hanh ôm y lên.

***

Kim Thái Hanh trước kia rất ít cự tuyệt Điền Chính Quốc thỉnh cầu, Điền Chính Quốc cũng chưa bao giờ sẽ bỏ qua bất luận cơ hội gì một cái cậy sủng làm ầm ĩ.

Y ở trước mặt Kim Thái Hanh ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, trên thực tế lại luôn là bằng mặt không bằng lòng, cứ việc kỳ thật Kim Thái Hanh đối y ngoan ngoãn phục tùng, chỉ ở phương diện hài tử có một chút đòi hỏi không hợp lý.

Điền Chính Quốc mở hộp thuốc, do dự hai giây vẫn là nhét thuốc tránh thai vào miệng.

"Muốn ăn một chút gì sao?"

Kim Thái Hanh bưng một khay thức ăn vào phòng ngủ, chỉ có một chén cháo cùng mấy món ăn sáng.

Trên mặt rải một khối đường, ngọt tư tư nếm một ngụm liền biết không là người có tay nghề làm.

Kim Thái Hanh lên giường ôm người vào trong ngực, ngón tay cố ý vô tình mà vuốt ve bụng nhỏ Điền Chính Quốc bằng phẳng.

ads

"Đồ vật anh ăn ngon sao?"

Âm thanh bên tai trầm thấp nháy mắt làm Điền Chính Quốc tê rần nửa người. Y chân tay luống cuống bưng bát, xuyên qua khe hở nhìn tay Kim Thái Hanh chậm rãi tìm kiếm dưới bụng y, suy nghĩ dần dần hướng về nơi không thể miêu tả.

"Hôm nay... Hôm nay... Bắn vào rất nhiều... Không... Không cần..."

Bát không lập tức đưa đến trước mặt Kim Thái Hanh, đυ.ng phải chóp mũi cao thẳng của hắn.

"Anh đang hỏi em anh nấu cháo em còn muốn sao? Nghĩ đến đi đâu vậy tiểu lưu manh?"

Kim Thái Hanh đặt khay thức ăn xuống giường, đem đề tài xảo diệu chuyển dời đến tay nghề hắn. Nam nhân quay lưng lại hướng Điền Chính Quốc đột nhiên mở miệng nói:

"Anh luôn muốn làm thêm mấy thứ mới có thể buộc em lại không phải sao?"

Điền Chính Quốc rung động, chờ đến thời điểm Kim Thái Hanh quay đầu lại, hắn đã cúi đầu ngoan ngoãn ngồi ở trên giường, lung tung che mặt, chỉ có tai đỏ bừng bại lộ bên ngoài.

Niết vành tai nóng lên ở trong tay, một tay khác người nọ từ vạt áo sơ mi dò xét đi vào, Kim Thái Hanh cúi đầu ở trên môi Điền Chính Quốc điểm (hôn~)một chút.

"Thật sự rất nhiều sao?"

Điền Chính Quốc còn đắm chìm trong bầu không khí làm người không thể hiểu được mặt đỏ tim đập, thậm chí không ngăn cản tay kia câu lấy lưng quần thăm dò xuống.

"Ân."

"Là anh không tốt, rửa sạch thực khó khăn đi?"

Đầu lưỡi Kim Thái Hanh cọ qua khuôn mặt Điền Chính Quốc thiêu cháy, một ngụm cắn vành tai đỏ tươi.

"Phải... Không, không phải..."

Điền Chính Quốc bị Kim Thái Hanh áp không ngừng ngửa ra sau, cuối cùng không thể không chống tay phía sau bảo trì thân thể cân bằng.

"Còn tốt."

"Còn tốt như thế nào?"

Tay Kim Thái Hanh tay chậm rãi cởϊ qυầи ngủ Điền Chính Quốc xuống phía dưới.

"Bên trong Quốc Quốc chặt như vậy, muốn đi vào đều khó khăn như vậy, hơn nữa lại là cùng em giống nhau là quỷ tham ăn, một khi cắn liền không buông, mỗi lần anh muốn rời khỏi......"

Một cái gối đầu dán trên mặt Kim Thái Hanh đánh gãy lời kế tiếp hắn nói, mà bởi vì động tác này nên Điền Chính Quốc hoàn toàn nằm trên trên giường.

Hai chân y mở lớn, quần ngủ đã sớm không cánh mà bay, chỉ có một cái qυầи ɭóŧ treo ở mắt cá chân. Kim Thái Hanh nâng lên hai chân y, tinh tế hôn một đường đến đùi run rẩy. hoa huy*t mẫn cảm bị hắn ôn nhu kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhẹ nhàng co rút lại một chút, cuối cùng chịu không nổi đối phương nhìn chăm chú, không tự chủ phân bố ra chất lỏng trong suốt đem huyệt khẩu thấm một tầng hồng nhạt mê người.
"Anh kiểm tra một chút."

"Không không không... Không cần, em thật sự rửa sạch sạch sẽ......"

"Chính là nơi này còn."

Ngón tay Kim Thái Hanh đảo qua huyệt khẩu, chất lỏng nhấp ở đầu ngón tay, hắn đem ngón tay bày ra trước mắt Điền Chính Quốc. Hai ngón tay hơi chà xát một chút, chất lỏng trong suốt ở giữa hai đầu ngón tay nhanh chóng kéo ra một sợi dây nhỏ, sau đó Điền Chính Quốc còn chưa kịp đỏ mặt đã nhanh chóng biến mất.

Điền Chính Quốc mở tay Kim Thái Hanh ra, kéo một cái gối đầu để trên mặt, Kim Thái Hanh lại như không nghĩ buông tha kéo y lên.

"Quốc Quốc, em muốn học tự mình rửa sạch như thế nào."

Biểu tình đứng đắn nghiêm túc thậm chí cực kỳ giống biểu tình lúc Kim Thái Hanh mà Điền Chính Quốc lần đầu tiên ở trường học nhìn thấy hắn làm nhà xí nghiệp xuất sắc trở lại trường học cũ diễn thuyết.
Tay Kim Thái Hanh chặt chẽ cố định thắt lưng Điền Chính Quốc. Điền Chính Quốc mở hai chân, sau đó trơ mắt nhìn nam nhân kia vươn đầu lưỡi đảo qua âm đế, kɧıêυ ҡɧí©ɧ viên đậu đỏ như tiểu ngoạn ý(chơi đùa~), thời điểm bị đùa bỡn đỏ tươi như ấn ký nhẹ nhàng cắn một ngụm.

Cùng lúc đó, hai ngón tay cũng xoa nắn hai mảnh cánh hoa, nguyên bản cánh hoa khô ráo bị ấn không ngừng phân bố chất lỏng, chờ mật hoa bị dính ướt, đầu lưỡi cũng di chuyển xuống.

Đầu Kim Thái Hanh ngăn tầm mắt Điền Chính Quốc, cảm giác xấu hổ không những không chậm lại, hạ thân ngược lại càng thêm mẫn cảm.

Tiếng nước dày đặc không ngừng truyền đến, xúc cảm ấm áp ở hạ thân khắp nơi du đãng, ngay cả cảm giác cằm râu chọc trên đùi đều hết sức rõ ràng. Nguyên bản tay bắt lấy đầu gối ôm trên cổ Kim Thái Hanh, bắt lấy tóc của hắn nhẹ nhàng kéo ra ngoài.
Ngón tay thon dài ở hoa huy*t tinh tế tìm kiếm một vòng, muốn thăm điểm mẫn cảm nháy mắt lại rút ra, đùi run hai cái. Điền Chính Quốc mở hai mắt mê mang khó hiểu nhìn về phía Kim Thái Hanh, hắn lại xoa chóp mũi y một chút, nói:

"Quốc Quốc rửa thật sự sạch sẽ."

Hắn từ đầu giường rút ra hai tờ khăn giấy, cẩn thận chà lau ngón tay mình, lại không có ý tứ thay Điền Chính Quốc rửa sạch.

Điền Chính Quốc hướng Kim Thái Hanh giận dỗi nằm lại giường. Y xoa đùi tê mỏi, gắt gao khép lại, khi trộm vui sướиɠ mình tính toán nhỏ nhặt, Kim Thái Hanh từ phía sau ôm y, ôm vào trong lòng, bắt lấy tay cùng y mười ngón giao triền.

"Quốc Quốc vẫn là ngọt như vậy."

Chuyển ver: vkook mị u danh tứNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ