Chương 14
Du͙© vọиɠ một khi mở, rất khó dừng lại.Điền Chính Quốc mang thai bốn tháng, Kim Thái Hanh rốt cuộc từ A quốc trở lại. Vì đã bắt đầu hoài thai, Điền Chính Quốc dọn về nhà ở, công ty cũng rất ít đi. Hai người quay về tiết tấu sinh hoạt trước kia. Kim Thái Hanh vẫn như cũ chăm sóc Điền Chính Quốc, chính là lại không có chạm vào Điền Chính Quốc một lần.
So nói tiểu biệt thắng tân hôn, ngay cả trước kia thường ba tuần một lần đều không có.
Kim Thái Hanh chủ yếu vẫn là lo lăng thân thể Điền Chính Quốc, chính hắn cũng nghẹn đến mức lợi hại, chính là nghẹn đến mức lợi hại mới càng sợ gặp Điền Chính Quốc mất chừng mực. Cố tình Điền Chính Quốc không biết tốt xấu, chính mình biến đổi phương phápthượng vội vàng tới gần Kim Thái Hanh, cuối cùng tức giận, dứt khoát thừa dịp Kim Thái Hanh ngủ cột hắn vào giường.
Lúc Kim Thái Hanh tỉnh lại liền cảm giác được tay mình bị cà vạt cột trên đỉnh đầu, dương v*t mình bị liếʍ đến vừa ướt vừa ngạnh(cứng~), vệt nước kéo dài đến rừng rậm tươi tốt.Người khởi xướng đưa lưng về phía chính mình, sống lưng bóng loáng bị ánh trăng chiếu xuống lung một tầng lãnh quang(ánh sáng lạnh). Hai ngón tay thon dài biến mất ở giữa song mông, đâm vào rút ra một trận tiếng nước da^ʍ mĩ.
"Quốc Quốc."
Điền Chính Quốc chấn kinh quay đầu, nghĩ đến tay Kim Thái Hanh đã bị y trói lại liền kiêu ngạo lên. Y ấn mở đèn đầu giường, biểu tình trên mặt Kim Thái Hanh giấu sau ánh đèn tối tăm, nhìn đến Điền Chính Quốc một trận chột dạ.
Y cọ tới cọ lui bò đến trên người Kim Thái Hanh, hôn môi tinh mịn dọc theo đường cong sắc bén của Kim Thái Hanh rồi tới môi phương đôi. Điền Chính Quốc từng chút từng chút điểm môi Kim Thái Hanh, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn, từng chữ từng chữ dây dưa:
"Thái Hanh, em muốn.""Quốc Quốc, hiện tại thân thể em......"
Lại là nghe luận điệu này, Điền Chính Quốc lo hôn cằm Kim Thái Hanh, đầu lưỡi câu mồ hôi từ râu hắn, kéo dài đến hầu kết Kim Thái Hanh.
"Bác sĩ rõ ràng nói qua bảo bảo thực khỏe mạnh, qua ba tháng liền có thể có sinh hoạt." (Vợ chồng~)
Điền Chính Quốc một ngụm ngậm bộ phận nhô lên, nhẹ nhàng gặm cắn nhũ thủ hắn.
"Không cần lấy em làm cớ, rõ ràng là anh đi một chuyến A quốc, sau khi trở về liền không được đi?"
Ngón tay Điền Chính Quốc vuốt ve lên bụng Kim Thái Hanh, thăm dò vật cứng đứng thẳng phía dưới. Đồ vật bị y liếʍ đến ướŧ áŧ run lên trong tay, một giọt dịch theo đỉnh chảy vào lòng bàn tay Điền Chính Quốc.
"Điền Chính Quốc, buông anh ra."
ads
Đáy mắt Kim Thái Hanh như giông bão sắp đến, Điền Chính Quốc ngẩng đầu nhìn thoáng qua còn cà vạt hoàn hảo, hoàn toàn không để ý tới Kim Thái Hanh, chính mình ngồi xuống bên hông đối phương.
"Không."Nói xong Điền Chính Quốc tự xoa trước ngực mềm mại một đoàn, ngón tay trắng nõn kẹp đầu v* đỏ tươi một chút qua lại xoa nắn. Hai tiểu mềm thịt cũng không vì mang thai liền trướng đại, nhưng đầu v* lại lớn, cố tình quầng vυ" Điền Chính Quốc còn nhỏ, trướng lên tựa như một viên táo đỏ ở giữa nhũ thịt, nhẹ nhàng khảy lên liền run rẩy lắc lư trái phải.