ráng

338 43 0
                                    

mùa hè năm 1997,

tôi nhìn ra nương ngô bên kia mương, nhấp một ngụm trà chiều vơi bớt đi cái nóng vởn trên da mặt. lại tự thầm nhủ tính xem độ bao giờ thu hoạch, tay xoa nhẹ lên tấm ảnh cũ đã sờn màu.

"khuê ơi, mùa ngô lại đến rồi"

...

thuở ấy,

tôi với khuê là hàng xóm, cách nhau có cái rào trát vôi bị vỡ một lỗ do chịu bom. hai đứa hay chơi trốn tìm ngoài nương ngô lắm. trưa trời nắng nóng, cứ đợi tôi rửa chén xong khuê lại mò sang kéo tôi đi chơi. má biết má hay rầy, tôi cứ thưa dạ cho tròn nhưng vẫn trốn cùng khuê ra nương ngô. hai đứa tôi trong nương ngô dù nhặm đến ngứa da nhưng vẫn nhất quyết thi xem ai là người thắng trước. da tôi dễ đỏ, lại không chịu được cái ngứa bắt lấy nên lúc nào cũng chịu thua trước khuê.

"hạo thua rồi nhé, hái ngô cho khuê đi" khuê bật cười đắc ý lắm, nhìn mà tôi chỉ muốn đánh cho thôi.

"khuê nhìn xem, ngô bé xíu. hạo hái dâu cho khuê nha"

bụi dâu dại gần nương ngô trông vậy mà chua lắm. tôi hái đầy áo khuê, hai đứa cùng về giã nhuyễn, thêm ít đường phèn là có một cốc nước dâu vừa ngọt, vừa chua. trông vậy thôi chứ uống mà thấy ớn, tại có biết làm đâu.

"chua quá" khuê nhăn mặt nhìn tôi. trông kìa, nhìn mặt nhăn thấy ghét.

"không ngon hả?"

"ngon chứ, hơi chua thôi. dâu hạo làm còn ngon hơn ngoài quán nước nhà bác sửu" khuê nhìn tôi chắc nịch, uống hết cốc nước dâu mà mặt vẫn nhăn như khỉ vậy.

khuê phét lắm, nhà bác sửu làm gì có nước dâu mà bán đâu.

...

tôi với khuê học chung lớp. tôi bị cận, nhìn mãi chẳng ra chữ trên cái bảng lỗ chỗ vết bom bi. mỗi lần cô định chuyển tôi đi thì tôi lại viện cớ đủ trò liền, bởi tôi không thích ngồi với đứa nào khác ngoài khuê.

"sao hạo không lên đầu ngồi, mắt bị cận còn ngồi bàn cuối thì nhìn kiểu gì?" khuê nhìn tôi, chắc nãy giờ tôi nhờ đọc chữ để tôi chép vào vở nên có khi mỏi cơ miệng cũng nên.

"kệ người ta" tôi véo khuê khiến cậu ấy la oai oái, mắt vẫn cố căng ra nhìn lên bảng. nếu không phải chữ khuê xấu như gà bới thì tôi cũng không cần phải nhờ cậy đâu.

"thôi đừng nhìn như vậy nữa kẻo lại hỏng mắt, khuê đọc cho hạo chép nha" khuê cười tít mắt nhìn tôi, cậu ấy đọc chậm rãi dù tôi bảo khuê cứ đọc nhanh đi tôi theo kịp nhưng khuê chẳng chịu nghe gì cả.

môn khuê học giỏi nhất là văn, dù chữ khuê xấu nhưng khuê lại có một tâm hồn rất thơ. tôi nhận xét như vậy. có lần khuê phát hiện tôi có hẳn cuốn sổ tay viết về mấy câu thơ mà khuê hay ngân nga, tôi bị chọc đến ngại đỏ mặt.

"hạo ngại chi chứ? hạo thích như vậy thì hôm nào khuê cũng đọc cho hạo nghe"

nghe khuê nói vậy tôi cũng đồng tình. sổ chép đầy những vần thơ khuê trao, thích lắm.

...


nhà khuê nghèo lắm, ba khuê mất trong lúc làm nhiệm vụ, để lại ba mẹ con khuê nương tựa vào nhau. ngày trước nhà khuê chỉ là cái chòi nhỏ dựng tạm bợ để cả nhà sống qua ngày. bà con làng xóm thấy thương nên mỗi người một ít, không nhiều nhặn gì đến giúp đỡ dựng lên căn nhà nhỏ. nhìn khuê trạc tuổi tôi vậy thôi chứ cậu ấy trưởng thành hơn nhiều. khuê giỏi lắm, cái gì cũng biết làm. có lần khuê đi ra ngoài từ sớm, trưa tôi mò sang chơi nghe nhỏ út nhà khuê bảo hai đi làm ruộng chưa về. mới tự nhủ sao khuê giỏi thế không biết?

gyuhao | ráng chiềuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ