Sau ba tháng kể từ ngày bố mẹ tôi ly hôn. Theo luật pháp, thì tôi sẽ ở với bố, còn em gái sẽ ở với mẹ. Tuy vậy cả hai người họ đều không ai muốn chịu trách nhiệm với thành phẩm được tạo ra bởi những lúc hoan lạc. Vì vậy ngay từ lúc hai tuổi, bố đã bỏ lại tôi mà bỏ đi biệt xứ, ngay sau khi biết tôi bị bệnh tim bẩm sinh. Em gái cũng chẳng khấm khá hơn là bao nhiêu, khi người nó chỉ vừa mới đỏ hòn vài tháng đã bị mẹ tôi đưa đến chỗ người ông neo đơn, với lời hứa hẹn sẽ chu cấp đầy đủ, sau khi đưa bốn trăm nghìn cho ông rồi cũng biệt xứ, không một tăm tích nào kể từ đó.
Và rồi trách nhiệm lại đổ lên đầu của ông, cuộc sống của ông vốn đã không được tốt, đặc biệt là khi có đứa con bất hiếu nghiện ngập vào cờ bạc như bố, nhưng mà ông cũng chẳng thể từ bỏ đứa cháu máu mủ được. Trách nhiệm và lòng tự trọng đã khiến ông giữ hai anh em bọn tôi. Khi giờ, đến cái tuổi đáng lẽ phải được nghỉ ngơi. ông lại phải nai lưng nuôi hai đứa cháu cơ nhỡ này. Tuy vậy, ý chí vẫn là không đủ, khi trái tim tôi lúc nào cũng trong tình trạng đau đớn. Thế là tôi và em được gia đình cậu mợ nhận nuôi một cách kiên cưỡng.
Tại sao tôi lại kể câu chuyện này nhỉ?
Sao tôi lại cảm thấy nuối tiếc?
Có vẻ như tôi chưa thực sự sẵn sàng đón nhận cái chết. Tôi sợ chết lắm. Lắm người nghĩ đến cái chết thật dễ dàng, nhưng khi thực sự đối mặt với nó, người ta bắt đầu sợ, bắt đầu tiếc nuối những điều mình đã trải qua, tiếc nuối với những thứ chưa từng trải qua. Mọi lý do để níu kéo sự sống. Tôi cũng vậy, tôi tiếc cho tuổi trẻ, tiếc cho sự sống của mình.
Tôi muốn được sống.
Nhưng bây giờ, tôi chỉ cảm thấy trống rỗng. Tại một nơi cũng trống rỗng, chỉ có sắc thái của màu đen và màu trắng, Màu trắng đổ phủ lên màu đen, lên con người tôi. Tạo thành một toa tàu quen thuộc, đi đến một nơi không quen thuộc. Nó cứ đi mãi mà chẳng biết điểm dừng, chẳng có âm thanh nào phát ra, chẳng có hình ảnh nào để nhìn thấy, chẳng con người nào ở quanh. Mọi thứ dường như biến mất, chỉ để lại mình tôi cô đơn tại chốn này.
Đi mãi cho tới lúc thời gian chẳng còn hiện diện, con tàu dần chậm lại cho tới khi dừng hẳn. Âm thanh của một thông báo hư vô vang lên bên tai tôi:
Trạm dừng cuối cùng: kiếp sau.
-Nếu em đặt niềm tin đủ nhiều, thì có lẽ em sẽ có một kiếp sau tốt đẹp hơn.-
Lời của anh hiện lên trong tâm trí tôi. Điều ấy khiến tôi không khỏi bật cười. Nhưng mà, cũng đáng thử lắm đấy chứ.
Rồi tôi đứng dậy, bước đến cánh cửa, đặt bàn tay lên nắm rồi nguyện ước:
Hãy cho tôi một kiếp sau tốt đẹp, một kiếp sau không bệnh tật.
Đột ngột một luồng ánh sáng chói lòa ập đến. Cảm giác thật nặng nơi hàng mi, mà khi mở mắt ra, võng mạc tôi tiếp nhận một đợt ánh sáng nặng nề và mở ảo. Trước mắt tôi đây là một cặp kính dày và to nhất trần đời, đến độ không thể nhìn thấy được đôi mắt của người ấy. Người ấy nói gì đó, nhưng tôi nghe mãi mà chẳng hiểu được câu nào.

BẠN ĐANG ĐỌC
Băng Hỏa Song Quyền
FantasiTôi có một cuộc sống mới, tôi có những người thực sự yêu thương mình và cuộc sống với một trái tim khỏe mạnh.