Phần 3-6

73 3 0
                                    


Xương Ý vẫn im lặng đứng cạnh giường của huynh trưởng, trở về Triêu Vân, cái nóng thiêu đốt của lửa thần Chúc Dung vẫn như vấn vít, khiến mồ hôi thấm ra vạt áo, ướt đẫm một mảng lưng thẳng tắp. "Có điều gì trên đời mà phụ vương đệ mong muốn có hơn cả linh lực của đệ, hơn cả cánh quân Nhược Thủy mộc, hơn cả trăm cánh quân thiện chiến trên đại hoang này không?", lời nói của Thiếu Hạo như một nhát roi quất vào lòng cậu, thân người nằm đây là để trả giá cho thứ huynh ấy gọi là: bình an vui vẻ cả đời cho cậu sao? Cậu có thể bình an không? Có thể vui vẻ chứ? Có thể nào vô tâm vô phế sống cuộc đời tiêu dao tự tại của mình khi huynh trưởng trả giá cho tất cả những điều đó. Cậu hai tay nắm chặt, lòng bàn tay siết lại đến mức những móng tay đã lún sâu vào trong, ri rỉ máu. Vừa dợm quay lưng bước ra, đã nghe Thanh Dương giọng khản đặt

- Đệ còn dám bỏ đi ta đánh gãy chân đệ.

- Đại ca- Xương Ý tức thờ phóng đến bên cạnh giường, vừa kịp lúc Thanh Dương chống tay ngồi dậy, gương mặt một chút huyết sắc cũng không có, vẻ xanh xao thường ngày dường như càng trở nên trong suốt, khiến gương mặt anh tuấn đó càng như thật như ảo. Cậu nắm rịt lấy cánh tay đại ca, cảm nhận linh khí trong người huynh ấy leo lét đến mức đáng sợ, chưa kể là, thần châu trong người Thanh Dương biến mất không còn thấy tăm hơi.

Xương Ý đến cả bàn tay cũng run rẩy, loạn nháo thúc đẩy linh lực quên cả cấm kị dò xét loạn trên người Thanh Dương, một lát sau mới cảm nhận được, Thanh Dương cau mày hất tay cậu ra, lạnh nhạt nhắm mắt dựa lưng vào tường, một lời cũng không nói thêm. Xương Ý cuống quít lớn giọng gọi với ra ngoài

- Chu Du

- Tứ vương tử- Chu Du ngạc nhiên bước vào, trước giờ Xương Ý chưa bao giờ lớn giọng với bất kì thị nữ nào trong Triêu Dương, ai ai cũng yêu mến tính cách gần gũi, nhân hậu của cậu

- Đại ca, rốt cuộc là bị làm sao?

Chu Du lấm lét nhìn Thanh Dương, cuối cùng vẫn cúi đầu, không đáp. Ánh mắt Xương Ý bỗng như muốn giết người, nhìn xoáy sâu vào Chu Du. Âm vực trong lời nói của cậu cao dần, khiến cho không chỉ Chu Du, mà các thị nữ khác đang hầu ngoài điện bỗng chợt thấy run sợ

- Ta hỏi, rốt cuộc đại ca là bị làm sao?

Tiếng màn trúc lêu lên lanh canh lanh canh trong tẩm điện vốn im ắng nay bặt không một âm thanh. Không ai đáp lời khiến Xương Ý càng vừa sốt ruột, vừa đau lòng, sấn tới một bước tới khi bàn tay bị ai đó nắm chặt lấy, cậu đang trong cơn tức giận vội vã giằng ra thì bỗng nghe tiếng Thanh Dương gập người ho dữ dội; lúc này cậu mới phát hiện cánh tay vô lực đó là của huynh trưởng cậu, gương mặt Xương Ý chuyển từ xanh xám thành trắng nhợt, cậu khuỵu một chân bên giường đại ca, không dám đưa tay nắm lấy tay huynh ấy, ánh mắt cũng không dám đối diện, cũng nhiên mà câm nín thất thần. Không gian kì dị đó cứ tiếp tục cho đến khi thị nữ bưng một chén thuốc vào, Xương Ý đưa tay đỡ lấy, phất tay ra hiệu cho Chu Du và mọi người ra ngoài, sau đó cung kính sửa lại tư thế quỳ bên giường, hai tay nâng chén thuốc cho Thanh Dương.

Ánh mắt huynh trưởng nhìn cậu còn đau hơn vạn lần rút gân tẩy tủy, còn hơn sự dày vò của ngọn lửa Chúc Dung; đến khi Xương Ý tưởng chừng mình không thể nào chịu nổi, liền len lén rướn người đưa muỗng thuốc đến cận gương mặt đại ca. Ánh mắt cậu chạm vào giọt nước mắt Thanh Dương trong suốt rơi xuống, cánh tay chao đi, nước thuốc sóng sánh chực đổ; Thanh Dương đưa bàn tay đỡ lấy chén thuốc, vẫn trầm mặc uống hết, thủy chung không nói thêm một lời.

Fanfic của Từng Thề ƯớcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ