- Lên đây nằm đi Quillen.
Laville vỗ vỗ lên nệm, nơi cậu nằm chừa ra một khoảng trống. Chiếc giường vừa to vừa rộng, thêm lớp đệm bông mềm mại như mây, người hầu nhỏ chỉ dám nhìn, không dám cả mơ đến.
- Thưa cậu chủ, tôi là phận đầy tớ, không dám lên làm bẩn giường của cậu.
- Ta nói nằm lên là nằm lên, bẩn cái gì chứ, lên nhanh còn đi ngủ nào.
Laville bày ra vẻ trịch thượng ra lệnh, nhưng ngay sau đấy lại nhoẻn cười với Quillen.
- Trong lứa người hầu mới vào ta quý Quillen nhất đấy, Quillen định từ chối ta sao?
Cậu chủ nhỏ như vậy Quillen cũng không thể từ chối, bẽn lẽn nằm lên phần giường trống. Laville đem chăn của mình phủ lên người Quillen, vỗ nhẹ hai cái rồi nói.
- Ngủ ngon nhé.
Quillen không nói gì, nhưng trong lòng cậu như sóng biển nổi cuộn lên muốn đánh đắm con đê trong lồng ngực, cuốn trôi trái tim nhỏ bé. Mẹ của Quillen còn chưa từng chúc cậu ngủ ngon, thế mà nay vừa mới vào nhà Garcia đã được nằm chăn ấm nệm êm, còn được chủ nhân của mình chúc ngủ ngon. Đang miên man suy nghĩ, Quillen giật mình vì có hơi ấm chạm vào lưng cậu. Là Laville, tuy cả hai nằm quay lưng về phía nhau, nhưng Laville lại nằm sát vào Quillen, chia cho người hầu của mình hơi ấm cách nhau bộ đồ ngủ.
Quillen thề với lòng mình, đến chết cũng sẽ phục vụ Laville Garcia.
——————————————————————————
15 năm trôi qua, người hầu nhỏ bé ngày nào đã trở thành quản gia của dinh thự, còn cậu chủ nhỏ, tuy đã lớn lên nhưng tính cách cũng chẳng trưởng thành hơn là bao.
- Thưa cậu chủ Laville, tối nay cậu có một cuộc xem mắt với tiểu thư nhà Grace, xin hãy thức dậy để chuẩn bị.
Laville không thoải mái, giấu mặt vào chăn nói vọng ra.
- Quillen, ngươi ở với ta bao nhiêu năm, thừa biết ta như thế nào mà nói chuyện xem mắt với ta?
Chuyện cậu chủ nhà mình không thích con gái có mình Quillen biết, anh ở cạnh cậu bao lâu cũng hiểu rằng việc xem mắt sắp xếp cũng bằng thừa. Nhưng Laville là con trai độc nhất, năm nay đã hai mươi lăm cái xuân xanh, không thành gia lập thất thì còn đợi tới bao giờ nữa.
- Tôi chỉ là quản gia, thưa cậu chủ. Việc xem mắt là do bà chủ, tôi không thể ngăn cản.
Laville quẫy tròn trong đống chăn. Từ nhỏ tới nay cậu luôn sống trong nhung lụa màu hồng vui vẻ, nay tới cái tuổi lấy vợ thì sáng xem mắt tối xem mắt, Laville cảm thấy như bị khủng bố tinh thần. Cậu muốn trốn mấy vụ xem mắt này quá. Trước đó đã nhờ Quillen chối khéo với mẹ, nhưng Quillen không thể giúp cậu được mãi, thế nào một ngày Laville cũng phải nói trực tiếp với phu nhân Garcia rằng cậu không thể cưới con gái nhà người ta.
Cậu ngó qua tấm chăn nhìn quản gia của mình. Quillen hơn cậu năm tuổi, tuổi này mới nhiều người thích, bởi khí chất trưởng thành của Quillen toả ra là rõ ràng. Nhìn bờ vai rộng kia mà xem, ai được gác đầu lên đó có phải số hưởng quá không? Quan trọng nữa là dáng người vừa cao chân lại dài, anh ta mặc đồng phục quản gia thôi đã khối cô để ý, Laville dám chắc Quillen mà mặc lễ phục là tiểu thư nhà nào nhà nấy đều ngất xỉu khi đến gần anh. Một ngày nào đấy thôi, Laville không cưới vợ thì Quillen cưới vợ, Quillen sẽ chẳng còn quẩn quanh mỗi ngày trong dinh thự cho một mình Laville ngắm nữa.
BẠN ĐANG ĐỌC
[QuillenxLaville] Kỹ thuật ám sát chuẩn mực.
FanfictionGã là con rắn trong góc tối, còn em là chim sẻ nhỏ bông xù ngây thơ. Tới đây đi Laville, gã đợi em đã lâu lắm rồi.