Bông Súng Mắm Kho

130 20 2
                                    

Ở đây là một ngôi làng nhỏ ở miền Tây sông nước. Tuy không giàu có và hiện đại như làng Kiến Thành, nhưng nơi đây vẫn là nơi đã cưu mang anh và cậu trong lúc cả hai bế tắc nhất...bời sự thanh bình, yên ả của nó.
Cả ngôi làng nằm ở phía cuối dòng sông lớn nên lúc nào cũng xanh tươi và trù phú. Phía cuối làng là cánh đồng lúa rộng mênh mông, rì rào trong làn gió mát. Thỉnh thoảng, lại bắt gặp những cánh cò trắng chao nghiêng như đang hỏi thăm những bông lúa. Dọc những con đường đất đỏ...nào dừa xiêm, dừa nước mọc dọc bờ những con mương nước dẫn lối từ sông về. Các con mương ấy to thì rộng chừng 5 mét, mà nhỏ thì nhảy một cái là qua. Chúng đan nhau, chảy xuôi chảy ngược khắp làng. Thật hiếm mà được một ngôi nhà không có nước chảy qua. Dọc các mương nước phía gần ruộng lúa, thường sẽ được chiêm ngưỡng những đàn vịt trắng lạch bà lạch bạch ngụp lặn dưới dòng nước. Đôi lúc, sẽ nhìn thấy cả những con trâu đen, đủng đà đủng đỉnh đi bộ, cái đuôi thì ve vẩy đuổi ruồi, còn cái chuông dưới cổ thì leng keng mãi.

Những ngôi nhà ở trong làng, thường là nhà lá, nhà vườn, hiếm lắm mới thấy ngôi nhà cấp bốn. Đất rộng, nhà nào cũng có một khu vườn trồng rau, nuôi gà. Rồi nhà này cho nhà kia nắm rau, nhà kia cho nhà nọ quả mướp. Thế là cũng bớt đôi ba đồng đi chợ. Tình làng nghĩa xóm ở đây chính là như thế. Họ quan tâm nhau bằng cái tình thương chân chất, thật thà, chẳng tính toán. Chiều chiều, dưới những gốc dừa mát rười rượi, lại thấy các bà, các cô ngồi tụm năm tụm bảy nhặt rau, giặt áo, kể chuyện cười râm ran. Lũ trẻ thì hồ hởi rượt đuổi, nhảy ùm xuống con mương mà bì bõm bơi lội. Những tán lá dừa thấy thế, lại khua khua mấy cái lá to dài, xào xạc mà góp vui.
Những hình ảnh mộc mạc, bình dị ấy của quê hương khiến anh và cậu luôn vui sướng, hạnh phúc khi nhớ về. Đó chính là ốc đảo xanh nuôi dưỡng cho tâm hồn tổn thương được tươi mới, ấm áp hơn mỗi ngày....

Ở đây là một vùng quê tuyệt đẹp nhưng có lẽ cái làm vợ chồng anh không muốn về nơi chôn nhao cắt rốn nhất vẫn là sự thanh bình ở nơi đây.
Vào buổi sáng sớm, những chú gà trống đứng trên đống rơm trước nhà cất tiếng gáy ò... ó...o...Tiếng gáy như một chiếc đồng hồ báo thức quen thuộc gọi mọi người thức dậy chuẩn bị cho một ngày mới bắt đầu.
Từ các ngôi nhà, những làn khói bếp bay ra hòa quyện cùng không khí làm cho mọi người có cảm giác ấm cúng. Xa xa, mặt trời từ từ hiện lên sau lũy tre làng tỏa từng tia nắng ấm áp làm sương tan dần. Lúc ấy, cậu thường đưa tay đón lấy từng giọt sương như đón lấy những điều may mắn, tốt đẹp của một ngày mới. Sương đã tan dần, con đường làng trở nên nhộn nhịp bởi bà con đang ra đồng gặt lúa. Trên cánh đồng, lúa đã chín rộ báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những bông lúa nặng trĩu hạt như trả công cho người nông dân sau bao nhiêu ngày tháng vất vả "dãi nắng dầm sương". Ánh nắng chiếu rọi làm cánh đồng như một thảm lụa vàng khổng lồ. Tiếng cười nói của bà con hòa với tiếng chim làm cho không gian như bừng sáng và đẹp hơn.
Sự thanh bình ở đây hết sức giản dị nhưng ai trong mỗi người đều rất thích và yêu quý nó. Có lẽ bây giờ cũng như sau này ai cũng sẽ luôn luôn nhớ nó. Cậu tự hứa với bản thân là sẽ luôn cố gắng hết sức để sự thanh bình này còn mãi mãi với thời gian...

- Đúng cái mùi mắm kho mà tao thích luôn á Bác...trời ơi trời nay bài đặt nấu món tủ của tao nữa trời..//

- Tại lâu rồi tao chưa xuống bếp nấu cho mày ăn nên nay sẵn dịp tao nấu cho mày bữa...nè kiến Thành mày ăn nhiều dô đi...

Vợ Chồng Thằng BácNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ