Chương 2

20 3 0
                                    

Ngô Thế Huân tiến vào phòng ngủ vừa vặn lúc Tuấn Miên vừa xem xong quyển sách.

Hắn đến gần, xốc chăn lên chui vào giường. Tháng năm thời tiết tuy nóng nhưng trong phòng điều hòa nhiệt độ thấp, đắp một tấm chăn mỏng cảm giác thật thư thích.

Tuấn Miên cất sách ở tủ đầu giường, tắt đèn, rồi sau đó cũng vén chăn chui vào, một tay lơ đãng chạm vào làn da lành lạnh của Thế Huân.

"Ngủ đi. Ngủ ngon!" Hướng Ngô Thế Huân nói một tiếng sau đó nhắm mắt, nằm quay lưng lại.

Thế Huân không trả lời, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa nắn vòng eo nhỏ nhắn.

Tuấn Miên thoáng dừng lại, chậm rãi mở mắt.

Thế Huân vén chăn lên, từ từ nằm đè lên người cậu.

Ngô Thế Huân khi ở trên giường biểu tình cũng không nhiều, tựa hồ luôn duy trì trạng thái bình ổn. Bàn tay ấm áp như có như không châm lửa trên da Tuấn Miên, phía dưới không nhanh không chậm luật động. Kim Tuấn Miên địa phương kia vừa chua xót lại tê dại, dưới bụng xẹt qua một trận khoái cảm.

Thời gian từng khắc từng khắc đi qua, hai thân thể nhuộm một tầng mồ hôi mỏng, hương vị nhàn nhạt trên thân mỗi người tỏa ra, đầy tình sắc. Kim Tuấn Miên run rẩy đưa hai tay quấn lấy cổ Ngô Thế Huân, đáp lại là động tác của hắn đột nhiên thập phần hung bạo. Cảm giác bị xỏ xuyên đánh úp lên tâm trí Tuấn Miên, khóe mắt đỏ ửng, muốn thét lên, rồi lại chịu đựng nhịn xuống, cắn chặt môi dưới đến bật máu.

Huyết sắc trên môi cùng gò má ửng hồng, đôi mắt trên khuôn mặt tuấn tú nhắm nghiền. Ngô Thế Huân hai mắt tối sầm, cúi xuống liếm đi vệt máu đỏ tươi, cùng Kim Tuấn Miên hôn môi như những cặp tình nhân thực thụ.

Kim Tuấn Miên cảm nhận một bên người không ngừng đưa đẩy, một bên môi hưởng thụ hôn liếm ôn nhu. Từ nụ hôn, trong tâm sinh ra ảo giác người nam nhân này thuộc về mình, giờ đây đối đãi với mình như trân bảo. Chỉ là cậu biết rõ...

Những ngày mới chuyển về ở cùng Ngô Thế Huân, họ có cùng nhau "nếm trái cấm" nhiều lần. Kim Tuấn Miên không kìm được khoái cảm bật ra âm thanh chính mình nghe cũng phải đỏ mặt, phát hiện ra nam nhân trên người đột nhiên dừng lại, sau đó liền dữ dội tiến xuất khiến cậu chỉ còn có thể dồn dập thở. Lần đầu tiên như vậy, những lần sau cũng thế khiến Kim Tuấn Miên có điểm kì quái, bất quá cậu chưa từng để trong lòng.

Mãi đến khi nhìn thấy Biện Bạch Hiền, cùng Bạch Hiền vài lần tiếp xúc cậu mới biết, thì ra không phải chỉ có khí chất khác nhau, mà thanh âm của cậu cũng kém y rất nhiều. Thanh âm Bạch Hiền ẩn ẩn từ tính lại trong sáng, cùng mình thanh âm bình thường đại chúng. Điểm duy nhất hai người giống nhau, cũng chỉ có khuôn mặt này.

Kim Tuấn Miên cười khổ.

Mà cũng từ lúc đó, Tuấn Miên không còn phát ra âm thanh nào ở trên giường.

Kim Tuấn Miên giương mắt nhìn nam nhân còn đang luật động trên người, hình dáng hắn tựa như đã khắc sâu vào tâm khảm. Vài giọt mồ hôi trượt xuống gò má, kích tình không nói nên lời. Kim Tuấn Miên nâng tay phải nhẹ nhàng nắm lấy tay nam nhân, đầu ngón tay trượt xuống cùng hắn mười đầu ngón tay siết chặt. Nam nhân không hề ngừng, dùng sức nắm ngược trở lại.

[HUNHO|CHUYỂN VER] THAY THẾ PHẨMNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ