5

363 46 7
                                    

Sinh nhật lần thứ 30 của Cố Ngụy được tổ chức vô cùng hoành tráng.

Ba mẹ anh đặc biệt từ quê nhà bay đến, tổ chức sinh nhật cho anh. Buổi tiệc được tổ chức tại một nhà hàng Trung Quốc, chỉ có một bàn. Chúc Lượng cũng có mặt, tăng ca một lát rồi vội vàng chạy sang.

Tám người, một chai rượu Mao Đài, do ba Cố Ngụy mang đến.

Cơm ăn được một nửa, đề tài tự nhiên lại mượn hơi rượu mở ra một chút.

Ba Cố Ngụy uống một ngụm rượu, đỏ mặt nhìn về phía đứa con ưu tú của mình, nói: "Con cũng không còn nhỏ nữa."

Cố Ngụy đang gắp thức ăn dừng lại một chút, đũa vừa đặt lên môi, anh có chút bất đắc dĩ cười: "Con mới ba mươi."

"Vậy cũng có thể yêu đương một chút." Ba anh còn nói thêm.

Chúc Lượng đi ra ngoài hút thuốc, vừa vặn đụng phải Cố Ngụy đang đi toilet, anh hỏi Cố Ngụy có muốn ra ngoài hít thở không khí hay không, hai người đi lên sân thượng nhà hàng.

Hôm nay nhà hàng không mở khu ăn uống ngoài trời, chỉ có rải rác vài vị thực khách đang hút thuốc.

"Ông cụ cũng không nói sai. " Chúc Lượng nhả ra một điếu thuốc, "Cậu cũng không thể cứ như vậy được."

Cố Ngụy đương nhiên biết "như vậy" theo như lời Chúc Lượng là thế nào.

"Mỗi lần hỏi cậu đều nói là đang đợi người, chưa từng thấy cậu si mê ai, sao lại đột nhiên đợi người đến vậy." Chúc Lượng khó hiểu, mỗi lần anh quan tâm đến vấn đề cá nhân của Cố Ngụy, câu trả lời nhận được luôn là "Tôi đang đợi một người", nhưng cũng không nói chờ người nào.

"Đừng phàn nàn về tôi nữa" Cố Ngụy thấp giọng nói.

"Giống như bị bỏ bùa vậy." Chúc Lượng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, anh ta thật sự không hiểu.

Cố Ngụy ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, vào đêm sinh nhật 30 tuổi, mặt trăng cũng không xuất hiện chúc mừng anh.

Anh tình cờ nhớ đến Trần Vũ.

Anh nhớ đến 2 năm trước lúc hắn rời đi, không chịu để lại bất cứ thứ gì cho Cố Ngụy. Tin nhắn cuối cùng trên wechat cũng là: Số điện thoại này về sau không sử dụng nữa.

Cố Ngụy cảm thấy buồn cười. Anh nhớ đến khuôn mặt nghiêm nghị của Trần Vũ, sau khi uống chút rượu lại dần dần hiện lên rõ ràng.

Đêm trước khi Trần Vũ rời đi, hai người chỉ làm tình một lần. Trần Vũ không nói bất kỳ lời yêu đương nào, chỉ ra sức ôm chặt Cố Ngụy, nắm lấy tay anh, lướt qua vết sẹo trên người mình.

"Không biết Trần Vũ thế nào rồi." Chúc Lượng hút thuốc xong, đột nhiên nói một câu, "nghề của nó phải trả giá rất đắt, mỗi lần nghĩ đến, kẻ làm anh em này đều cảm thấy khó chịu."

Chúc Lượng vốn là người nói nhiều, ở trước mặt Cố Ngụy cũng không hề kiêng kị.

Cửa kính sân thượng bị đẩy ra phát ra tiếng cọt kẹt, bầu trời và những tòa nhà cao tầng phía xa trộn lẫn vào nhau, hòa thành một hình thù mờ ảo.

VCCT | ĐOẢN | LẠC VIÊN (HOÀN)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ