Ôm quần áo đi vào phòng tắm, Kim Trân Ni còn đang suy nghĩ cái chăn kia của nàng rốt cuộc đi đâu rồi.
Tìm toàn bộ căn phòng mà không tìm ra cái chăn thứ hai, hiện tại nàng có chút rối rắm.
Thật ra còn có cách khác, ví dụ như mặc thêm áo ngủ, lấy vài cái áo khoác dày làm chăn, miễn cưỡng cũng có thể đối phó qua đêm. Chỉ là nàng lần này từ đoàn phim vội vàng trở về, không mang theo áo khoác gì, ngay cả áo ngủ lúc trước để lại nơi này cũng là áo mỏng.
Hoặc là nàng có thể hỏi mượn Kim Trí Tú.
Vấn đề là, Kim Trí Tú nguyện ý cho mượn sao?
Cho dù Kim Trí Tú thật sự cho nàng mượn, làm như vậy cũng rất phiền phức, vòng tới vòng lui, còn có vẻ mình đang làm ra vẻ.
Còn không phải chỉ là đắp cùng một cái chăn, có gì to tát đâu?
Nghĩ tới nghĩ lui thật lâu, Kim Trân Ni chỉ có thể thỏa hiệp với hiện thực.Chỉ là nàng trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, Kim Trí Tú là một người lãnh đạm lại còn có thói ở sạch như vậy, lại có thể nguyện ý cùng nàng đắp chung một cái chăn.
Người phụ nữ này sao lại trở nên dễ nói chuyện như vậy?
Kim Trân Ni bắt đầu cởi quần áo, vừa cởi vừa suy nghĩ lung tung: Chăn có thể là bị Kim Trí Tú lấy đi hay không?
Kim Trí Tú ở bên ngoài gọi điện thoại, trong lòng có chút rối loạn.
Thành phố nghiêm cấm châm ngòi đốt pháo hoa, đêm giao thừa năm nay vẫn lạnh lẽo như cũ.
Bên ngoài tuyết rơi dày đặc.
Từng mảnh bông tuyết dừng ở trên ngọn cây, cuối cùng không chịu nổi sức nặng lăn xuống dưới mặt đất.
Cửa sổ đóng kín mít, trong phòng yên tĩnh, bất kỳ tiếng động gì đều sẽ bị khuếch đại gấp mấy lần.
Vòi hoa sen phun ra tiếng nước rào rào, nghe như là tiếng mưa rơi nặng hạt, một chút lại một chút, đập vào trái tim đang thổn thức của Kim Trí Tú.
Đầu bên kia điện thoại, Trần Nghiên còn đang báo cáo công việc với cô, Kim Trí Tú thất thần, ánh mắt không chịu khống chế mà liếc nhìn cánh cửa kính kia.
Trên cánh cửa kính phòng tắm điêu khắc hoa văn đơn giản, thiết kế mờ, nhìn không rõ cảnh vật bên trong, nhờ có ánh sáng hắt ra, mơ hồ có thể nhìn thấy một chút hình dáng.
Kim Trân Ni ở bên trong tắm rửa.
Chờ nàng tắm xong mình mới có thể đi tắm.
Cảnh tượng như vậy trước kia đã từng phát sinh qua vô số lần, mỗi một lần chờ đợi, Kim Trí Tú đều sẽ tìm chút việc để làm, xem văn kiện hoặc trả lời thư điện tử, thời gian bất tri bất giác liền trôi đi rất nhanh.
Lúc này đây, đột nhiên cô lại không có kiên nhẫn chờ đợi.
Nghĩ đến Kim Trân Ni ở bên trong, trong lòng cô sinh ra một tia cảm xúc khác lạ, nhiễu loạn tâm trí cô không yên.
Nhìn thấy bóng người mơ hồ kia, Kim Trí Tú không tự chủ được mà dùng ánh mắt đi miêu tả đường nét thân thể người phụ nữ —— Tinh tế cân đối, phập phồng quyến rũ.
"Kim tổng?"
Thanh âm từ loa điện thoại giống như một tiếng chuông cảnh báo, Kim Trí Tú đột nhiên thanh tỉnh, hơi bối rối mà quay đầu đi.
Cô không chú ý nghe xem Trần Nghiên đang nói cái gì.
"A ——" Trong phòng tắm bỗng dưng truyền ra một tiếng thét chói tai.
Ngay sau đó là một tiếng đập nặng nề.
Ý thức được là thanh âm truyền ra từ trong phòng tắm, Kim Trí Tú vội buông điện thoại, chạy tới gõ cửa.
Gọi trong chốc lát không thấy ai đáp lại, tiếng nước cũng ngừng, trái tim Kim Trí Tú căng thẳng, muốn đẩy cửa vào xem tình hình như thế nào, lại không mở được.
Tắm rửa một lát thôi mà còn khóa trái cửa?
Trong căn phòng này chỉ có hai người các cô, người phụ nữ này chẳng lẽ là đang đề phòng chính mình?
Ý niệm này ở trong đầu chợt lóe mà qua, Kim Trí Tú không có tâm tư đi suy nghĩ quá nhiều, lại thử đập đập cửa.
Kim Trân Ni mới vừa tắm rửa xong, quần áo còn chưa mặc, trên thân thể trắng nõn nà bóng loáng còn dính nước, nàng cong người giống như một con tôm, hai tay ôm đầu gối, ngũ quan xinh đẹp nhíu chặt lại.
"Cô không sao chứ?" Thanh âm gấp gáp của Kim Trí Tú lại lần nữa truyền đến.
Kim Trân Nimới nghe thấy động tĩnh bên ngoài.
Nhịn đau, hít một hơi thật sâu, nàng nói với người ở bên ngoài tựa hồ giây tiếp theo sắp sửa phá cửa mà vào: "Tôi không sao."
Cúi đầu nhìn thấy đầu gối có chỗ hồng hồng, Kim Trân Nicắn cắn môi dưới.
Gần đây đóng phim quá mệt mỏi, tắm nước ấm thôi cũng khiến nàng mơ màng buồn ngủ, đơn giản tắm xong, Kim Trân Ni vặn vòi nước, lúc rướn người để lấy cái khăn tắm treo ở trên tường, dưới chân không cẩn thận trượt một cái, lúc ngã xuống thì đầu gối đụng vào bồn tắm, đau đến mức trong mắt nàng đầy sao xẹt qua.
Kim Trân Ni ngồi xuống cho đến khi hơi nước trên người sắp khô, mới chậm rì rì lau mình, mặc đồ ngủ.
Mở cửa phòng tắm ra, nhìn thấy Kim Trí Tú đứng ở bên ngoài, nàng ngẩn người, đứng dậy, thẹn thùng nói: "Ngại quá, vừa rồi bị té ngã nên ở trong đó hơi lâu. Cô đi tắm đi."
Nàng nghiêng người nhường chỗ cho Kim Trí Tú.
Kim Trí Tú không có động tĩnh gì, tầm mắt lướt qua mặt nàng rồi nhìn thẳng xuống dưới, thấy chân trái của nàng có chút khác lạ, nhíu mày: "Bị thương?"
Kim Trân Ni không quen thể hiện sự yếu thế ở trước mặt người khác, hơn nữa có tắm rửa thôi còn để mình bị ngã, nàng cảm thấy rất mất mặt, ánh mắt hơi lóe, nhẹ nhàng bâng quơ mà nói: "Chỉ là ngã một cái mà thôi, không có việc gì."
Nhìn nàng khập khiễng đi đến bên giường lớn, Kim Trí Tú như thế nào cũng cảm thấy dáng vẻ này không giống như là không có việc gì, sải bước đi tới, đặt tay lên vai nàng.
Kim Trân Ni mờ mịt mà nhìn cô.
Cằm Kim Trí Tú chỉ chỉ giường lớn, ý bảo nàng ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào đầu gối của nàng, nói: "Kéo quần lên."
". . . . Làm gì?"
Thấy nàng không có động tác, tầm mắt Kim Trí Tú trở lại trên mặt nàng, phát hiện đôi mắt nàng mang theo ý đề phòng nhìn mình, ý thức được ngữ khí của mình hình như có chút cứng rắn, mím môi, chậm rãi nói: "Tôi chỉ là muốn nhìn một chút xem có nghiêm trọng hay không."
Câu vừa nãy nghe giống như mệnh lệnh, câu này nghe lại giống như là đang quan tâm.
Là quan tâm sao?
Cái tay đang đặt trên vai kia ám chỉ mà đè xuống, lực đạo không tính là mạnh.
Trên khuôn mặt lạnh nhạt lãnh diễm của người nọ có biểu cảm hơn so với ngày thường, đôi mắt sâu hút hồn, giữa mày nhíu lại, tựa hồ còn khẩn trương hơn chính mình.
Kim Trân Ni không xác định được mình có phải lại tự mình đa tình hay không, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống.
Đi được vài bước, vết thương hình như còn đau hơn.
Nàng thật cẩn thận kéo ống quần lên, để đầu gối lộ ra, lúc mới ngã hơi hồng hồng mà hiện tại đã biến thành xanh tím.
Làn da nàng rất trắng, vùng da ở đầu gối có màu sắc khác biệt này nhìn thoạt qua có vẻ đặc biệt ghê người.
Có một loại đau mà người khác nhìn thấy cũng cảm thấy đau.
Bị thương thành như vậy, nàng lại có thể nói là không có việc gì? Mắt phượng của Kim Trí Tú hơi hơi nheo lại, giữa mày nhíu chặt, nói: "Để tôi đi xem có thuốc hay không."
Sợ ảnh hưởng đến việc đóng phim ngày mai, Kim Trân Ni cũng không dám thể hiện, ngoan ngoãn ngồi ở trên giường chờ cô.
Năm phút sau, Kim Trí Tú ôm hòm thuốc trở về, dáng vẻ nôn nóng tìm kiếm trong một đống chai lọ.
"Chắc là lọ thuốc màu đỏ kia." Kim Trân Ni nhắc nhở cô.
Kim Trí Tú nghe thấy thế lấy cái lọ thuốc màu đỏ ra, cẩn thận xem xét bao bì.
Kim Trân Ni đi đóng phim thường xuyên bị thương, đối với thuốc trị chấn thương này không còn xa lạ gì, nàng nhìn thấy tên nhãn là biết Kim Trí Tú lấy đúng rồi, duỗi tay nói: "Đưa cho tôi đi."
Tầm mắt Kim Trí Tú chuyển từ lọ thuốc lên trên mặt nàng, trầm mặc, tự mở nắp lọ thuốc ra, cầm lấy một cây tăm bông, chấm nước thuốc rồi chấm vào đầu gối nàng.
Kim Trân Ni rụt rụt chân, nói: "Để tôi tự. . . . A!"
Nước thuốc chạm vào chỗ đau, Kim Trân Ni không kịp phòng bị, trực tiếp kêu đau.
Tay Kim Trí Tú run lên, bối rối nhìn nàng: "Tôi làm cô đau?"
![](https://img.wattpad.com/cover/355917656-288-k739598.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Cover - Jensoo] Toàn Thế Giới Đều Mong Các Nàng Ly Hôn
RomanceTên truyện: Toàn thế giới đều mong các nàng ly hôn. Hán Việt: Toàn thế giới đô phán tha môn ly hôn. Tác giả: Nghịch Thiêm. Editor: Hiivawn Tình trạng: 94 Chương + 4 Phiên ngoại | Hoàn. Thể loại: Nguyên sang, Bách hợp, Hiện đại , HE , Tình cảm , Ngọt...