05.

92 13 3
                                    

đêm hôm ấy sau khi về nhà, tôi một lần nữa lại nằm mơ, mơ một giấc mơ mà rất lâu rồi tôi chưa từng mơ tới. trong giấc mơ ấy, tôi nhìn thấy bản thân mình, cũng nhìn thấy em. nhưng anh và em trong giấc mơ khác nhau ở chỗ, ánh mắt anh nhìn em vẫn đong đầy tình cảm, em nhìn anh vẫn chưa đầy luyến tiếc vấn vương. khi anh nói lời xin lỗi với em, dù vẫn là ba chữ 'vô giá trị' ấy nhưng anh nhìn được sự buồn khổ bi thương trong mắt em.

nhưng tại sao chỉ có trong giấc mơ em mới nhìn tôi bằng ánh mắt kia? tại sao chỉ có tôi trong giấc mơ mới được nhìn thấy ánh mắt của em mà không phải tôi của hiện tại? tại sao, tại sao tất cả những điều tốt đẹp chỉ có thể xảy ra trong mơ chứ?

tôi không cam tâm, cũng không cam lòng. rõ ràng thật là bất công khi tôi nơi đây chỉ còn một mình mà chương hạo trong mơ lại có được ánh nhìn tiếc nuối của em.

mang theo sự không cam tâm ấy vào những con chữ nốt nhạc, tôi đặt bút viết nên một bài hát mang tên 'why'. bài hát kể về một chàng trai si tình đêm nào cũng mộng tưởng một viễn cảnh tươi đẹp cùng người mình yêu nhưng khi tỉnh giấc lại phải đối mặt với sự thật đắng cay.

bài hát nhanh chóng nổi tiếng trên các diễn đàn cũng như các trang mạng xã hội. người tới bình luận người đi chia sẻ không ngớt, ai ai cũng đồng cảm và xót xa trong chàng trai trong lời bài hát nhưng chẳng một ai xót thương thay cho tôi, thay cho kẻ tình si thật sự tồn tại ngoài đời.

một tháng qua đi một cách chóng vánh đến nỗi chính tôi cũng chẳng thể thích ứng được bởi một tháng này tôi cứ luôn mộng mị mê man, cố gắng nốc thật nhiều bia rượu chỉ để có thể nằm mơ viễn cảnh tươi đẹp kia thêm thật một lần. dù tôi đã nhận thức được người trong mơ không phải tôi nhưng tôi vẫn muốn mơ, vì ít nhất trong mơ tôi và em có thể hạnh phúc quay lại với nhau, có thể cùng nhau vui vui vẻ vẻ qua ngày.

em không biết đâu, zhang hao trong mơ kia sến lắm. không biết anh ta học từ đâu mấy câu thả thính cũ rích rồi ngày ngày đi nói với sung hanbin. đã thế ngày nào anh ta cũng bám đít sung hanbin không buông, trông thì thật ấu trĩ nhưng mà tôi ghen tị với anh ta lắm. vì anh ta được hôn em, được em đồng ý cho anh ta có thể theo đuổi em lại từ đầu, còn được làm chung công ty với em và mặt dày tán tỉnh em, vô liêm sỉ rêu rao cho cả thế giới rằng anh ta rất thích em.

những điều tưởng chừng chỉ thật giản đơn nhưng đó lại là thứ tôi vĩnh viễn không có được. sau sinh nhật em, em gần như bặt vô âm tín, tôi cũng chăng thể gặp em thêm lần nào. nào được như zhang hao, chỉ mới một tuần đã tìm lại được em, đã trở thành nhân viên của em, đã có thể gặp em mỗi ngày.

-o0o-

hôm nay như thường lệ tôi vẫn ngồi bên cửa sổ đặt bút viết nên những giai điệu làm lòng người xuyến xao nhưng không biết vì sao, trong tôi hôm nay luôn có một sự thấp thỏm bất an đến lạ kỳ. chợt một tiếng va chạm lớn đã khiến ngòi bút tôi lệch khỏi trang giấy, chỉ một đường thẳng nhỏ nhoi nhưng đã phá hỏng toàn bộ bài nhạc của tôi.

"có tai nạn! tai nạn đâm chết người rồi!"

trái tim tôi khi nghe thấy câu nói ấy như ngừng đập mất một nhịp. tôi tự nhủ rằng có lẽ chỉ là một người qua đường xấu số nào đó, nhất định sẽ không phải em mà cố gắng bình ổn cảm xúc để viết lại lời nhạc mới. nhưng hàng xóm xung quanh chạy ra ngày một đông, còn có những lời miêu tả càng khiến tôi thêm bất an:

neulbin; chia tay rồi có quay lại được không pt.2 ❀˖°Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ