"Mãi mãi"

627 72 15
                                    

Người ta thấy bóng dáng cao gầy của thẩm phán tối cao đơn độc trong cơn mưa lớn vào "một trăm ngày" của công tước Wriothesley.

Trông thấy đôi vai ấy hứng chịu cơn mưa buốt giá, người dân Fontaine có xót thương đó. Nhưng họ làm được gì, giống như ngài ấy hay tự nhận xét về bản thân mình là "rồng ngoài cuộc". Người dân Fontaine dẫu có kính yêu thẩm phán của họ nhưng cũng chỉ là người ngoài cuộc thôi. Sẽ chẳng ai xoa dịu được nỗi đau trong lòng thủy long Fontaine cả. Ngài ấy không phải mất đi một cộng sự. Tất cả mọi người đều biết, công tước Wriothesley có ý nghĩa đặc biệt hơn hai từ "cộng sự" nhiều. Và có lẽ hai người họ cũng nhận ra điều ấy.

Họ để thủy long vương của họ yên tĩnh đi dưới làn mưa. Ai ai cũng ngầm hiểu, thẩm phán tối cao của họ cần được cơn mưa xoa dịu bỏng rát nơi đáy lòng.

Neuvillette rảo bước trong vô định dưới cơn mưa ngày một nặng hạt.

Ngày mưa mà không che ô có phải trông rất kỳ lạ không? Nếu Wriothesley có ở đây, ngài ấy sẽ vì mình bung tán ô, sẽ trông không kỳ lạ thế này.

Neuvillette nghĩ thế khi đưa bàn tay ra hứng lấy từng giọt mưa. Ở bên kia thế giới, linh hồn Wriothesley đặt tay mình lên bàn ấy.

"Thẩm phán của tôi ơi, tôi biết ngài sẽ không bị cảm vì ướt mưa nhưng bây giờ trông ngài đáng thương lắm"

Nói rồi Wriothesley dùng tay còn lại vuốt nhẹ lên gò má Neuvillette nhưng linh hồn cậu cứ lướt qua nó mà không làm được gì. Trong đôi mắt chàng công tước hiện lên một vệt mất mát cùng xót xa. Ngài nhẹ nghiêng đầu sang hướng khác như một thói quen để che giấu cảm xúc nơi đáy mắt, dẫu giờ đây chẳng ai có thể thấy cậu cả.

Wriothesley nhanh chóng trở lại bộ dạng trêu đùa phóng khoáng, cậu nghiêng người nhìn thủy long vương của cậu rồi nở một nụ cười trêu chọc như mọi khi.

"Rái cá mít ướt, rái cá ít ướt đừng khóc nữa. Hệ thống thoát nước của Fontaine sẽ bị ngài tàn phá mất. Tôi biết tôi quan trọng với ngài rồi."

Lần này thẩm phán của cậu đã không phản ứng với những lời trêu đùa này nữa. Ngài chẳng nghe thấy cũng chẳng nhìn thấy. Mọi thứ chẳng khác gì lúc xưa nhưng lại vĩnh viễn không còn giống lúc xưa.

Cuối cùng thì cả Wriothesley lẫn thẩm phán đã không thể giấu được chua xót trong mắt mình.

Chẳng có mãi mãi kề bên, chỉ có ly biệt là mãi mãi...

Neuvillette lại lần nữa cất bước. Lần này bước chân ấy chẳng còn vô định nữa, ngài muốn đến tòa án. Đó là nơi lần đầu ngài thấy cậu thiếu niên ấm áp và dũng cảm ấy. Linh hồn công tước cũng vội theo sau. Những năm kề vai đồng hành khiến họ hiểu nhau sâu sắc. Wriothesley biết thẩm phán của cậu đang muốn đi đâu.

Linh hồn công tước rất là phối hợp ngồi ngay ngắn nơi dành cho bị cáo. Ở góc độ này nhìn lên sẽ có thể thấy sườn mặt tinh tế của Neuvillette, cả cái má bánh bao trắng mềm như sữa kia. Có trời mới biết năm đó cũng hướng nhìn này, một thoáng kinh hồng nhất diện. Từ đó trong lòng cậu thiếu niên được gieo xuống một hạt giống si mê. Hạt giống nhỏ bé thế vậy mà theo năm tháng lớn dần, rễ bám chặt và sâu nơi đáy lòng. Không biết năm đó thẩm phán của cậu đã nghĩ gì nhỉ? Công tước thật sự rất tò mò.

[Wriolette] "Công tước là một người đáng tin cậy"Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ