Chương 15

94 11 5
                                    

TràCúcDưaLeo

 Trương Giản Lan không nói chuyện.

Kỳ Dụ nghĩ nghĩ, cảm thấy có lỗi mình trước tiên, dù sao là y hôn mà không có sự đồng ý của hắn, khiến hắn trở nên như thế này, đây là y sai, y thừa nhận.

"Xin lỗi a Trương Giản Lan." Y gãi gãi đầu nói: "Lúc đó ta thực sự không cố ý, nếu không hôn ngươi, ta sẽ chết mất." Sau đó nhìn hắn, cười gượng: "Nhưng đừng lo lắng, lần sau sẽ không xảy ra chuyện đó đâu."

Nói xong y đi mất.

Chạy một mạch đến nhà bếp của phòng bếp Trường Sinh Lâu.

Nhà bếp nằm ở phần trong cùng của Trường Sinh Lâu, tòa nhà độc đáo, sạch sẽ từ trong ra ngoài, bên ngoài có một vườn rau rộng lớn.

Sau khi vất vả biến thành người y muốn ăn thứ gì đó ngon lành.

Tuy là kiếm nhưng y cũng có thể ăn được.

Trong hoàn cảnh bình thường, chỉ cần y không bị thương thì cơ thể y có thể duy trì trạng thái con người bình thường, một khi bị thương, cơ thể y sẽ từ từ cứng lại thành sắt, đương nhiên sẽ không thể ăn uống.

Đi được nửa đường, y cảm thấy lạnh sống lưng, khi quay lại thì thấy Trương Giản Lan đang đi theo mình.

Người nọ không lại gần, giữ khoảng cách mười mét với y, thỉnh thoảng liếc nhìn về phía này, khi Kỳ Dụ nhìn sang, hắn ta lập tức quay mặt đi, giả vờ nhìn sang nơi khác.

Tên nhóc này?

Muốn làm sao?

Kỳ Dụ cố gắng đi xa hơn một chút, lại phát hiện Trương Giản Lan vẫn đang đi theo mình, cảm thấy kỳ lạ, từ xa hét lên: "Sao ngươi luôn đi theo ta vậy?"

Trương Giản Lan không có phản ứng, gỗ thật giống như gỗ, đứng ở nơi đó bất động.

Kỳ Dụ phớt lờ hắn, đi vườn rau.

Trương Giản Lan cũng theo sau.

Kỳ Dụ vô tình nhìn thấy trong tay hắn một cái bao kiếm màu đỏ, nói: "Bao kiếm này ngươi làm xong chưa?"

Nói đến đây, y cảm thấy kỳ lạ, hỏi: "Tại sao lại dùng màu đỏ?" Hắn nhớ rõ Trương Giản Lan không thích những màu sáng như vậy.

Nhận được câu trả lời chỉ có hai chữ từ đối phương :  "Áo cưới."

Kỳ Dụ: "Hả?"

Trương Giản Lan dùng ngón tay vuốt ve bao kiếm: "Ta làm áo cưới cho vợ ta."

Kỳ Dụ: "......" Bệnh tâm thần.

Sau khi nhìn bao kiếm, ánh mắt của đạo trưởng rơi vào khuôn mặt của y, ánh mắt có chút vi diệu: "Ngươi...... Cảm thấy như thế nào?"

Ta cảm thấy? Ta cảm thấy ngươi mắc một loại bệnh hiểm nghèo nào đó, không một người bình thường nào có thể cưới một thanh kiếm làm vợ và may váy cưới cho thanh kiếm đâu.

Kỳ Dụ tuy nghĩ như vậy nhưng cũng không dám nói thẳng ra vì sợ chọc tức thần kinh đang chập chờn của hắn, nên cười khô khan nói: "Ta thấy rất tốt, rất tốt. Chúc ngươi và kiếm của ngươi. ... ừ........ Bách niên hảo hợp, sớm sinh quý tử."

[Edit] Xuyên Thành Kiếm Si Lão Bà KiếmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ