Sau một khoảng thời gian, tôi mới hoàn toàn lấy lại nhận thức của mình, cũng như nhớ lại toàn bộ những chuyện khi còn ở tiền kiếp.
Trước kia, tôi cũng là một người bình thường như bao người khác. Mẹ tôi qua đời ngay sau khi chào đời, người ta chẩn đoán do mất máu đến băng huyết.
Tôi được cha đưa đến cho bà ngoại chăm sóc, rồi ông bỏ đi, chưa bao giờ quay trở về.
Bà đặt cho tôi cái tên Ayaka, theo họ của bà, Izawa Ayame, gia đình và chồng bà đã mất do chiến tranh, cũng vô cùng may mắn khi bà có thể sống sót trở về từ trận hỏa hoạn đầy tiếc thương ấy, nhưng tiếc thay, chị gái và mẹ bà đã mãi không thể gặp lại, sau đó bà sống một mình từ lúc ấy đến giờ. Có đứa cháu để bầu bạn trong tuổi già cũng rất an ủi, vì thế bà luôn hết mực yêu thương tôi, tôi cũng vô cùng biết ơn bà.
Đó lẽ ra một cuộc sống đơn giản, an nhàn mà bình dị.
Chỉ là, tôi luôn nhận thức được rằng, mình không thuộc về thế giới này. Ngôi nhà thật sự của tôi nằm đâu đó ngoài vũ trụ nơi đây. Dù mơ hồ đến bao nhiêu, trực giác luôn mách bảo bản thân mình tìm lại lối về thế giới cũ, về nơi gọi là "nhà".
Tôi vượt lớp hai lần, để tăng tốc độ tốt nghiệp của mình lên. Những tiền bối kia có lẽ cảm thấy khó chịu trước sự có mặt của tôi, thường cô lập tôi khỏi một nhóm, nếu không hẳn bắt nạt thì sẽ là nói xấu. Có lẽ họ không thích chơi cùng đứa trẻ không có cha mẹ, nhưng những hành động ấy, dù khá buồn, nhưng tôi cũng thường ít khi quan tâm.
Nếu họ mang ý tốt, tôi luôn sẵn sàng đón nhận và trả ơn bằng mọi giá, nếu không cũng chẳng sao cả, tôi không cần phải để tâm nhiều đến điều đó, cứ việc làm lơ và khiêm nhường, vậy là đủ. Tôi vẫn luôn có tình yêu thương vô bờ bến của Ayame - điều đáng quý hơn cả mọi thứ.
Nhà tôi không quá giàu, bà ngoại sống nhờ tiền hỗ trợ cho những nạn nhân chiến tranh, vậy nên chúng tôi vẫn sống ổn. Chỉ cần cùng bà dùng bữa tối mỗi ngày, khoảnh khắc đó đối với chúng tôi như nắm cả thể giới trong tay.
Ngoài bà ngoại ra còn có Mikami Satoru, hơn tôi 3 tuổi, anh ấy là một hàng xóm cũ cạnh nhà tôi, là một người đặc biệt tốt bụng, luôn muốn giúp đỡ những người yếu thế hơn mình, trên trường, anh ấy là người duy nhất chịu bầu bạn với tôi. Nhưng sau này gia đình hàng xóm đã chuyển nhà đi, chúng tôi chưa lần nào hội ngộ nữa.
Cứ thế trưởng thành lên từng ngày, tôi lên cao trung, gia nhập vào đội kiếm đạo của trường, vào đại học, tốt nghiệp ngành kiến trúc, rồi ra trường làm việc, tôi vẫn luôn song song với đó việc tìm ra cơ hội về sự tồn tại của một thế giới khác. Tuy nhiên, ngày tôi tốt nghiệp đại học, đúng ra là ngày hạnh phúc nhất, nhưng lại là ngày Izawa Ayame qua đời.
Con người, dù cố gắng đến đâu cũng không thể vượt qua giới hạn tuổi thọ, ai rồi cũng sẽ chết, không điều gì có thể thay đổi được. Nhưng những kỷ niệm vẫn luôn ở đó, tôi vẫn chưa bao giờ quên và sẽ không bao giờ quên, bà ấy là người đã lấp đầy trái tim tôi, đã cho tôi một nơi để trở về trong những ngày tháng lưu lạc nơi thế giới lạ lẫm này. Dù đau buồn đến đâu, Ayame đã có thể thanh thản mà ra đi, gặp lại mẹ, em gái và chồng của mình, tôi đã có thể tự lập, vậy nên bà không còn điều gì nuối tiếc nữa, đó là điều bà đã nói với tôi trước khi ra đi...
BẠN ĐANG ĐỌC
[Đồng nhân Tensei slime] Lúc đó tôi đã chuyển sinh về "nhà"
FanficChính truyện: [Đồng nhân Tensei Shitara Slime Datta Ken] Lúc đó tôi đã chuyển sinh về "nhà" - Tiếng Nhật: 転生したら家に帰ってだった件 (Tensei shitara ie ni kaette datta ken) - Thể loại: Chuyển sinh, fanfic - đồng nhân, dark fantasy, char x oc - Thể loại truyện:...