memory.

130 8 50
                                        

Yeonwoo còn nhớ, cái hồi anh đi tình nguyện tại một bệnh viện ở Busan. Hôm đấy ngày mùa đông rất lạnh, Yeonwoo tản bộ lượn lờ cho khuây khoả ngoài đường, lại vô tình bắt gặp một cậu thanh niên lủi thủi kéo chiếc xe kéo bằng gỗ chứa rất nhiều đào tươi. Thanh niên kia chỉ mặc độc chiếc áo len mỏng dính giữa tuyết trời rét cóng, anh rủ lòng thương người, muốn đi lại hỏi han.

"Cậu gì ơi"

Hai bên lề đường vắng lặng không một bóng người, âm thanh rõ ràng rành mạch gọi lớn làm cậu thanh niên bất giác quay lại, vì biết rõ là đang gọi mình.

"Dạ..anh muốn mua đào à?"

Ji Yeonwoo chạy theo hướng đi của cậu chủ bán đào, hớn hở dừng lại ngay dưới đèn đường màu sắc vàng cam. Hình ảnh cậu thanh niên lấm lem mặt mũi, miệng thở ra cả cụm khói dày đậm, đôi mắt ngây ngốc nhìn về khách hàng, nom vô cùng vô hại. Đến lúc này, núi đào ánh lên màu vàng kim lấp lánh, phủ dưới bụi tuyết trắng nhẹ rơi xuống từ nền trời đen kịt. Yeonwoo tròn xoe mắt nhìn vào, anh chưa từng thấy những quả đào căng đẹp như vậy.

"Anh, có mua không vậy?"

Anh giật mình ậm ừ, tay mò mẫm trong túi áo măng tô dày cộm, rồi lại hơi bàng hoàng khi nhận ra ban nãy chỉ có ý định đi dạo nên không có mang theo ví tiền. Yeonwoo nhìn cậu thanh niên đang chăm chú nhìn mình, cảm thấy hơi tội lỗi.

"..xin lỗi cậu, tôi không mang tiền"

Giọng anh lí nhí bị đè nghẽn lại dưới lớp khăn quàng kẻ sọc màu nâu sẫm, làm người đối diện khó mà nghe hiểu nổi. Xui thay thế nào, sáng sớm mai đoàn của Yeonwoo sẽ lên đường trở lại Seoul, không có thời gian tìm lại cậu bạn này.

"Cậu này, xin lỗi rất rất nhiều vì tự nhiên làm phiền cậu"

"Không sao, lần khác mua cũng được"

"Không buồn à?"

Ý anh là, đã muộn như này, mà số quả đào còn lại trên xe kéo cũng là con số khá đáng để tâm. Mặc dù trông quả nào quả nấy cũng mọng nước, tươi mát nhưng cậu bạn có vẻ ế ẩm. Đáp lại Yeonwoo là cái mặt trơ trơ như người khiếm thính của cậu chủ xe đào. Anh nhìn điệu bộ đang vật lộn với cái lạnh mà run cầm cập của người ta, cảm giác đáng thương dần nhen nhóm trong anh. Yeonwoo lập tức giật phăng chiếc khăn quàng, choàng lên vai thanh niên rồi thắt lại.

Chiếc khăn quá khổ che gần hết nửa mặt của cậu, thấy anh tử tế với mình, thanh niên mặt nghệch ra một khắc, đôi má phiếm hồng vì cái lạnh nổi bật rõ mồn một trên nước da trắng nhợt. Thấy cậu ta ngơ ngác, Yeonwoo lên tiếng phân bua.

"Đừng ngạc nhiên, cái khăn là để xin lỗi vì làm phí thời gian của cậu"

"Không, không phí"

"Ngày mai tôi phải về lại Seoul nên chắc sẽ không kịp mua đào của cậu rồi. Tôi hứa, lần sau trở lại Busan sẽ tìm cậu trước tiên"

Cậu thanh niên bị mấy lời nói của Yeonwoo dụ cho cảm động, liền gật đầu răm rắp.

"Thế, đào là cậu nhập về à. Nó ánh lên màu vàng kim khi ở dưới đèn đường, lại còn được bông tuyết phủ lên một vài đốm li ti. Trông cứ không thật kiểu gì nhỉ?"

YeonTae | HọNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ