Chương 2.3

272 23 1
                                    

Sau hàng giờ vẽ tranh, bạn quyết định nghỉ ngơi. Vì đã quá chăm chú vào công việc, bạn dường như chẳng nhận ra tầm nhìn của bản thân đã bắt đầu mờ đi và bạn cũng không thể biết liệu những chi tiết bạn đã thêm vào vào có chính xác hay không hoặc liệu nó có làm hỏng bức chân dung này hay không. Arlecchino cũng phải cần nghỉ ngơi vì ngồi cùng một tư thế quá lâu.

"Trong cuộc triển lãm đó, không có bức tranh nào của ta giữa các Quan Chấp Hành khác. Tại sao?" Cô ấy hỏi khi cả hai bạn thưởng thức trà.

"Tôi không biết nên chọn bức tranh nào."

Câu trả lời hoàn toàn trung thực.

"Thực ra có một số, nhưng tôi lại thấy chúng chưa đủ tốt để có thể đem ra."

Ký ức về những ngày bạn vẽ dần dần tái hiện lại bên trong tâm trí bạn. Bạn vẫn nhớ cái cách bản thân đã phấn khích thế nào khi cuối cùng cũng có được số mới nhất của tờ báo Steambeard! Bạn nghe được từ những người khác, họ nói rằng tờ báo đó cuối cùng cũng có được bức ảnh chất lượng tốt về vị Quan Chấp Hành thứ tư sau một khoảng thời gian! Cuối cùng, khi bạn đã giành được một bản sao cho riêng mình trước khi nó lại được bán hết, bạn chỉ đơn giản là đứng yên tại chỗ.

Tất nhiên, quý cô Arlecchino đã ở ngay trang nhất của tờ báo, trong niềm vinh quang trọn vẹn, trở về trong chiến thắng với Gnosis Thủy từ Fontaine.

Đối với bạn, Arlecchino giống như một thiên thần. Bạn không thể ngừng nghĩ về cô được.

Từ rất lâu, bạn đã cho rằng trái tim của bạn đã gục ngã dưới vẻ đẹp không thể tả của cô, nhưng sau khi được tận mắt chiêm ngưỡng những đường nét của cô ở khoảng cách gần, tay bạn không biết từ khi nào đã bắt đầu run rẩy và tầm nhìn của bạn mờ dần. Và vì lý do nào đó, trái tim bạn không thể ngừng nhói lên từng nhịp đập. Đêm đó bạn đã khóc nhiều đến mức bạn ngất đi.

Ngày hôm sau, sau khi trả ủy thác gần đây của mình, bạn đến ngay cửa hàng và mua một chiếc kéo mới sáng bóng.

Trải rộng các phần của bức tranh ra xa nhất có thể, bạn giữ kéo ngay chính giữa nơi mà hai phần được nối với nhau. Bạn đã đâm nát phần tranh xấu nhất mà bạn tìm thấy bằng cây kéo ấy. Sự ghê tởm này không đáng để hình ảnh của cô xuất hiện trên đó. Nó thậm chí còn không miêu tả đúng về cô ấy. Không một chút nào giống Arlecchino, kể cả khuôn mặt mà bạn đã dành ra cả đêm để vẽ đó.

Bạn đâm vào bức tranh một lần nữa. Và rồi lần nữa và lần nữa. Khung vẽ xung quanh cũng không khá hơn khi nó đã gãy vài chỗ vì bị bạn đâm vào.

Khi bạn dừng lại, bàn tay của bạn trở thành một mớ hỗn độn đẫm màu máu. Bức phát thảo xấu xí mà bạn vừa hủy hoại là về quý cô Arlecchino, người được vây quanh bởi những đứa trẻ gần lò sưởi.

Gì cơ, bị hủy hoại? Không, nó không bị bạn hủy hoại. Nó chỉ đang được bạn 'cải tạo' lại cho nó giống thứ nó nên giống.

Một vài tuần sau đó, một trong những người họ hàng của người đã ủy thác bạn lần trước liên lạc với bạn. Hóa ra ông là giám đốc của viện bảo tàng ở thủ đô. Ông ấy vô cùng thích những bức chân dung bạn vẽ về người họ hàng của ông, nên ông ấy quyết định lấy một hoặc hai tác phẩm của bạn cho cuộc triển lãm nghệ thuật tiếp theo của ông. Bạn hoàn toàn sốc trước lời nói đó. Bạn chỉ có một vài bức phong cảnh, một số bức chân dung và ba bức tranh đủ đẹp về Quan Chấp Hành mà bạn đã vẽ khi đang thử nghiệm. Phần còn lại thì?

Bức tranh của em (Arlecchino)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ