sour - 4

1.3K 136 2
                                        

"anh cũng uống trà sữa hả?"

bảo tò mò vãi ra, hắn là andree right hand đấy, không rượu thì bia, không có cả hai thì uống nước lọc, chứ đâu phải gã đàn ông cầm ly trà sữa koi thé size lớn hút trân châu rồn rột ngồi đối diện.

thế anh liếc nhìn nó như thể nó vừa hỏi câu gì ngu ngốc lắm, nhưng cuối cùng hắn chỉ đơn giản gật đầu thôi.

cái lùm mé, thứ chảnh chó ác ôn, sao cứ gần nó là hắn tiết kiệm chữ dữ vậy. làm nó biết nói gì nữa giờ, một lần nữa bảo phải khẩn xin trong bụng rằng hắn hãy ăn lẹ rồi cút về đi.

"em ăn tôm không?" thế anh bất chợt lên tiếng làm bảo giật cả mình.

từ lúc vô được nhà tới giờ, nó không lúc nào cảm thấy được bầu không khí hai người luôn á. hắn thì thù lù trước mắt nhưng chẳng nói năng mấy, hỏi đến thì trả lời như cho có. 

lúc bảo còn chưa hoàn tất việc download thông tin từ hành tinh mẹ thì cái chén của nó bị lấp đầy tôm đã lột sạch vỏ. trời má, tức thiệc không giỡn.

"andree!", bảo hét lên ngay khi nhìn cái chén chật ních tôm của mình.

"làm sao?", thế anh ngơ ngác nhìn nó, hắn cũng bị giật mình khi nghe thấy tên mình nhưng với volume không thể tra tấn lỗ tai hơn.

"anh phải đợi em đồng ý rồi mới làm chứ."

bảo nhìn thế anh ấm ức chất vấn, kiểu là nó muốn tức giận rồi làm khùng làm điên lắm nhưng chẳng hiểu sao nó thấy hờn dỗi nhiều hơn.

thế anh không chịu nghe lời nó nói nhưng hắn cũng chẳng làm gì đến mức quá đáng đến mức gọi là xúc phạm. 

dẫu vậy, việc hắn tự quyết khiến bảo thấy mình nhỏ bé đi, như trẻ nhỏ bị bắt xuôi theo sự sắp đặt của người lớn mà không thể phản kháng. 

trong khi hắn chỉ hơn bảo có sáu tuổi thôi, gọi bằng anh là nể lắm rồi á.

"anh tưởng mình làm gì cũng đúng chắc."

"cứ coi em như con nít."

"tại sao?"

"anh cư xử như vậy với em, khinh người vừa phải thôi chứ."

nói đến đây là mũi bảo hơi cay cay rồi, nó hậm hực từ hồi quay chung rap việt đến giờ cũng đã cả một năm.

thằng cha chó chết này lờn vờn quanh nó như âm binh không tan, đã vậy còn phân biệt đối xử nữa, bảo dù có là báo thì cũng có cảm xúc mong manh đó được chưa, nó cũng biết tủi thân mà.

"bị chửi nên tức quay sang bắt nạt à?"

bảo chỉa cây đũa vào mặt thế anh, nó biết vậy là hỗn, nhưng như vậy thì đã làm sao, nó đang dỗi lắm có biết không hả, vậy mà người đối diện nhìn cứ dửng dưng như đây không phải chuyện của mình.

thế anh thở ra một hơi, hắn dùng đũa của mình đè đũa của bảo xuống rồi nhẹ giọng nhận lỗi.

"anh xin lỗi, anh nghĩ em thích tôm nên bóc sẵn cho em."

"anh không có ý xấu gì với em cả."

"chỉ là em biết mà...anh nói chuyện, đôi lúc cần suy nghĩ hơi lâu."

ab | sweet and sourNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ