18

4.6K 365 26
                                    

Lee Sanghyeok tạm biệt Moon Hyeonjun rồi đờ đẫn bước ra khỏi quán cà phê, tâm trí anh dường như chẳng còn đặt ở thực tại nữa. 

Năm đó anh từng nhìn thấy một bóng lưng rất giống Jeong Jihoon ở cổng trường đại học của mình, anh cứ nghĩ là do trong lòng mình cất giữ hình bóng của đối phương quá lâu nên nhất thời bị hoa mắt. 

Hóa ra là em ấy thật. 

Lúc đó Jihoon của anh nhìn thấy anh bên cạnh người khác thì đã ôm tâm trạng như thế nào dõi theo anh, có phải là đau lòng giống như anh từng nhìn thấy cậu bên người khác không, hay thậm chí còn hơn như vậy nữa?

Anh cảm tưởng những chuyện xưa qua lời kể của Moon Hyeonjun đã đưa anh đi lạc vào một con đường nào đó, mà con đường đó chẳng dễ đi chút nào, gập ghềnh và bị sương mù giăng kín lối.

Lee Sanghyeok đứng ở vạch xuất phát, bước từng bước đi tìm hiểu về quá khứ của Jeong Jihoon. Phía trước anh là một mảng tối tăm và mờ mịt, còn dưới chân anh thì trải đầy gai. Mỗi một bước mà anh tiến đến gần với Jihoon của quá khứ là gai nhọn lại đâm vào da thịt. Cho đến khi anh thật sự chạm được đến em thì đã đau đến nỗi máu chảy đầm đìa khắp nơi, đau đến nỗi trái tim anh cũng quặn thắt từng hồi. 

Jihoon của anh như một một tấm lưới rộng lớn đầy vững chắc, đã một mình gồng gánh cản lấy hết thảy mọi thứ u tối ở phía em, chỉ để cho ánh sáng len lỏi tìm đến dẫn lối anh đi cùng với tình yêu thầm lặng của em mà bước đến tương lai rực rỡ, tương lai ấy cái gì cũng có, chỉ là không có em.

Thì ra chú ngựa hoang dã năm đó không phải vì bị hấp dẫn bởi những thứ mới lạ bên ngoài nên mới bỏ rơi anh, mà vì nó sợ rằng mình sẽ thu hút giông bão kéo đến hủy hoại vùng đất vốn đã rất yên bình của anh nên đành chọn cách rời đi.

Trên đời này còn có ai ngốc đến nỗi hi sinh vì người khác nhiều như em ấy nữa không?

Trước mắt nhòe đi, Lee Sanghyeok đưa tay lên sờ mặt mình, nước mắt đã vô thức rơi tự bao giờ. Đợi đến khi vào trong xe, anh không thể kiềm nén nữa mà đưa hai tay ôm lấy mặt mình, gục đầu vào vô lăng, để bản thân òa khóc như một đứa trẻ. 

Jeong Jihoon đáng ghét quá đi mất, cứ khiến anh phải khóc mãi thôi.

Cuối cùng thì vì cớ gì mà bọn họ phải xa cách bảy năm? Thậm chí trong bảy năm qua, mỗi một khoảnh khắc anh nhớ đến còn thầm trách em vì đã không nghiêm túc với mối tình này, hận em ấy vì đã để nó dở dang, chẳng thể cho anh một cái kết trọn vẹn.

Lời của Moon Hyeonjun cứ văng vẳng bên tai anh, từng câu từng chữ cứ như một con dao sắt nhọn cứa vào tim anh, đau nhói.

"Từ thời cấp ba thằng Jihoon đã rất để tâm đến anh, nó làm nhiều việc nhưng không màng đến anh có biết hay không, chỉ bản thân nó biết là đủ rồi"

"Nó bảo phải kiếm nhiều tiền để sau này nếu may mắn có cơ hội quay lại với nhau, anh có thể yên tâm mà ở bên cạnh nó"

"Lúc đầu mới về nước nó có hỏi em địa chỉ bệnh viện nơi anh làm việc, nhưng chần chừ mãi không dám đến tìm anh, nó bảo sợ cuộc sống của anh đang hạnh phúc, lỡ anh thấy nó lại mất cả vui"

[Choker] Nếu thật sự không thể quên ...Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ