5

118 15 0
                                    

Jennie quay xuống bếp và tiếp tục làm cho Jisoo một ly sữa nóng. Lát sau em ta đi xuống từ cầu thang. Trông có vẻ rón rén và khá lo lắng?

Nàng nhìn rồi hơi cau mày. Rõ ràng vừa nãy có dặn em phải đi tắm nhưng vẫn thấy con người đó lại rất khô ráo.

''Em không khoẻ?''

Jennie nhấc cốc sữa nóng để lên bàn, nàng nhìn em có vẻ rất không nghe lời. Thật hư!

''Không phải...''

Kim Jisoo nhỏ giọng rồi nhìn xuống mấy đầu ngón chân, tay em túm lấy hai bên áo không dám để có kẽ hở. Nếu nhìn Kim Jisoo bây giờ mà nói không phải là con thỏ cụp tai thì là gì? Vai em run rẩy một chút, có lẽ vì thời tiết lạnh và cả sự lạnh lẽo từ đôi mắt con người kia đang hướng về mình. Em nghĩ Kim Jennie có vẻ đang không thoải mái.

''Tôi không thích trẻ con không nghe lời''

Nói rồi nàng không buồn nhìn em nữa, không phải Jennie chán ghét em nhanh đến thế chỉ là muốn cho em nghe lời một chút. Thời tiết lạnh như vậy mà không sưởi mình trong làn nước ấm đúng là đáng để Jennie Kim giận. Nàng giận đó, Kim Jisoo tự biết mà đi tắm đi!!

Nếu không Kim Jisoo cảm thì có ai đó sẽ rất sốt ruột.

''Tôi không phải trẻ con!!''

''Em có bị ngốc không? Tôi chưa thấy người trưởng thành nào lạnh như vậy mà không biết chăm sóc mình, không biết làm ấm mình để người khác phải lo lắng như vậy.''

''...''

''Em xem'' - Kim Jennie đột nhiên ôm lấy Kim Jisoo, chắc là đang truyền một chút hơi ấm từ cơ thể nàng sang cho con người sắp đóng băng kia. - ''Em để mình lạnh như vậy hỏi làm sao tôi không nói em ngốc đi?''

Một dòng nước ấm rơi trên má Kim Jisoo, hình như nó không hề hạnh phúc.

''Tôi quen rồi''

Đột nhiên nàng ta bất giác điếng một cái ngay tim. Nó như một sự thức tỉnh cho nàng vậy. Đúng rồi, lúc nàng chưa đến cuộc đời em lần nữa cũng chính trong ngày đông tuyết rơi đặc đường thế này cũng có một cô gái tự mình tồn tại mà nào có cần nước nóng hay cái áo len. Chữ ''quen rồi'' thể hiện sự chua xót trong một số phận éo le. Đang sống ngoài đường thì đột nhiên có người phụ nữ chạy đến đem về nhà, dù xưa kia đã từng trải qua từng đợt lạnh thấu xương nhưng em vẫn trụ tốt. Tự nhiên có người bao bọc quá nên em thấy mùa đông lại lạnh hơn dù chỉ là cơn gió thoảng qua cũng làm em tê cứng.

Hệt như lão già trong câu chuyện. Lúc trước ông ta cứ sống qua cả mùa đông, gió rét thế nào ông cũng mặc kệ với không một cái áo ấm nào. Ông ta cứ như vậy mà như người không sợ lạnh. Thế nhưng ngày kia tên nhà giàu đến và hứa sẽ tặng lão một cái áo len ngay trong đêm đó. Lão tin ngay và lão đợi anh ta đem đến cho mình nhưng vì công việc nên anh ta quên đi. Ngày hôm sau anh ta mới nhớ và đến nơi đó thì lão đã đi đâu mất. Thì ra ông lão đó đã chết vì rét, ông lão đã tin tưởng vào lời hứa mà quên đi mình đã từng chịu lạnh giỏi đến mức nào.

Kim Jisoo bây giờ được ấm cúng quá em cũng vô tình quên đi bản thân đã chịu những cơn gió rét tốt hơn ai hết. Bây giờ không có áo ấm một lát thôi có khi em sẽ chết vì lạnh.

Jensoo // Mùa Đông Ta Có NhauNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ