i. mật ong và vanilla

6.7K 369 11
                                    

nhiều lúc lee minhyung tự hỏi rằng: liệu anh sanghyeok của bọn nó có phải là thiên thần được thượng đế phái xuống nhân gian hay không, mà sao anh ngây thơ quá thể.

là một beta, đương nhiên anh sẽ không chịu sự ảnh hưởng quá đỗi mãnh liệt từ pheromone như alpha hay omega. vậy nên rất nhiều lần chàng xạ thủ - với khứu giác nhạy bén - đã phát hiện một vài mùi hương lạ hoắc lưu lại trên cơ thể anh mà anh chẳng hề hay biết.

mùi hoa sữa ngọt đến thé cổ.

mùi rượu đắng chát nồng nàn.

hay thậm chí là mùi muối biển mằn mặn.

và lee minhyung chắc chắn rằng đống pheromone tạp nham ấy không thể nào xuất phát từ ba con báo còn lại, bởi bọn nó đã quá quen thuộc với mùi của nhau rồi. vả lại, hiện tượng này luôn luôn xảy ra mỗi khi bọn nó không thể ở cạnh anh sanghyeok - nghĩa là khi anh có lịch trình riêng.

lee minhyung vò đầu, càng nghĩ càng tức tối. anh sanghyeok tiếp xúc với bao nhiêu người như vậy, đến mức người ta lợi dụng chuyện anh là beta mà cố tình thả pheromone bám vào người anh, ý định dẫn dụ, mời gọi rõ ràng. vậy mà bọn nó lại chẳng thể làm gì, hằng ngày phải chịu đựng đống mùi hương tạp nham vây kín cơ thể anh toả ra khắp gian phòng.

rõ ràng, điều này đã chạm đến giới hạn của bốn alpha còn lại trong đội.

"anh ơi?"

nhẹ giọng hỏi anh mèo lười nào đó đang nằm dài trên sofa, lee minhyung không khỏi thở dài khi (một lần nữa) ngửi thấy hương vodka thoang thoảng trong không khí. chàng xạ thủ thừa biết pheromone đó là của ai, bởi anh yêu của nó vừa đi gặp người này xong cơ mà. thế nhưng việc này vô tình khiến bản năng chiếm hữu của chàng xạ thủ trỗi dậy. nó không muốn beta (sớm muộn gì cũng là) của nó mang trên mình pheromone của bất kì một alpha hay kể cả là omega nào cả.

"ơi, anh đây"

"anh vừa gặp ai vậy ạ?"

"à, là anh seongwoong ấy mà"

bae seongwoong - người đi rừng tiền nhiệm của t1.

vừa nghe được cái tên ấy, tiếng chuông cảnh báo trong lòng lee minhyung vang lên rừng hồi. không phải là nó bài xích người đã từng là thầy của nó, chỉ là nó cực kì nhạy cảm với chuyện tiền bối seongwoong cứ liên tục tỏ ra thân thiết với anh sanghyeok. trước đây khi hai người còn chung đội thì thôi đi, thế nhưng bây giờ mặc dù cả hai đã ít liên lạc hơn trước, thế nhưng mỗi lần anh sanghyeok ra ngoài với tiền bối seongwoong đều sẽ trở về trong hai bộ dạng: một là say mềm, hai là vẫn còn tỉnh táo đấy, thế nhưng trên người lại bám đầy pheromone vodka nào đó.

và lee minhyung không thể tưởng tượng nổi hai người đã làm gì mà pheromone của một alpha lại có thể bám riết lấy người beta như vậy.

"mùi vodka ở đâu ra vậy? nồng quá"

đột nhiên, giọng nói lanh lảnh của ryu minseok vang lên, cắt đứt mọi dòng suy nghĩ của lee minhyung. liếc nhìn cậu bạn đồng niên một cái, lee minhyung điềm nhiên đáp lời.

"anh sanghyeok vừa ra ngoài với tiền bối seongwoong"

chỉ thấy ryu minseok ồ lên một tiếng, còn lại hoàn toàn chẳng có lấy một tia ngạc nhiên. với gương mặt cún con đầy dễ mến ấy, nó dễ dàng nhào vào lòng sanghyeok vẫn còn đang nằm ườn trên sofa. và lee minhyung sẽ chẳng bao giờ thừa nhận mình đang ghen tị đến chết khi chứng kiến cảnh anh đội trưởng dịu dàng luồn tay vào mái đầu mềm mại đang dụi dụi trên bụng mình, môi mèo cong lên thành một nụ cười sủng nịnh.

zogk×faker || bế anhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ