01

442 32 0
                                    

Trước khi tham gia chương trình, các thực tập sinh không hề được cho biết rằng, đôi khi ở đây sẽ cực kì nhàm chán.

Họ không được phép luyện tập thâu đêm. Đội ngũ sản xuất buộc các chàng trai phải ra khỏi phòng tập trước ba giờ sáng, bất kể họ đã mệt hay chưa. Những thanh thiếu niên đầy sức trẻ chẳng có gì để làm trong thời gian rảnh của họ, đặc biệt là giữa các vòng công diễn, mà họ thì đều phát ngấy với việc luyện tập bài hát chủ đề Here I Am.

Vậy nên, những chàng trai bắt đầu tìm cách để làm bản thân bớt nhàn rỗi. Điều này có nghĩa là họ sẽ quây quần một chỗ và than về việc mình đã buồn chán ra sao. Đôi khi, nó có nghĩa là cả đám chen chúc vào phòng của ai đó để tổ chức một buổi hoà nhạc nhỏ trong kí túc xá. Đội ngũ sản xuất dần thấy thương tụi trẻ tội nghiệp này, lén đưa vào cho họ vài bộ bài. Ít nhất, nó cũng mang chút niềm vui nho nhỏ đến với bọn họ trong một khoảng thời gian.

Tuy nhiên, cảm giác mới mẻ khi được chơi bài dần phai nhạt đi, và Taerae bắt đầu phàn nàn về việc ngón tay mình bị đau sau những đêm chơi ghi-ta.

Các chàng trai cần một cách khác để giết thời gian, hoặc tất cả sẽ phát điên lên mất.

Sung Hanbin tìm thấy niềm an ủi của mình cùng với Zhang Hao - hai người sẽ ngồi cạnh nhau trên chiếc giường của người lớn hơn, giữa họ là chiếc máy nghe nhạc MP3 và mỗi người đeo một bên tai nghe. Hanbin đã mượn nó thông qua Jiwoong, người lấy từ chỗ của Matthew. Thoả thuận rất đơn giản: Hanbin phải tạo cho Jiwoong và Matthew một khoảng thời gian riêng tư bằng cách đưa những thành viên còn lại của đội Say my name đến một bàn ăn khác vào bữa trưa hôm sau. Đổi lại, cậu sẽ được sử dụng chiếc máy MP3 đáng mơ ước đó, điều mà không phải ai cũng có cơ hội.

Đối với Hanbin, việc này khá ổn thoả. Cậu không có khao khát dính lấy Matthew mọi lúc mọi nơi như Jiwoong. Hắn hoàn toàn có thể yêu cầu cậu sắp xếp cho họ không gian riêng mà không cần đem bất cứ thứ gì ra trao đổi, Hanbin chắc chắn sẽ đồng ý. Nhưng cậu không muốn bỏ qua thời cơ chiếm lấy chiếc MP3 trong một đêm, đặc biệt khi cậu có thể chia sẻ nó với Zhang Hao.

-

Dây tai nghe hẳn là đủ dài để họ có thể cùng nhau nghe nhạc dù ngồi cách nhau một mét. Nhưng khi Hanbin sát lại gần Zhang Hao, người lớn hơn không hề dịch ra xa, họ gần như dính chặt lấy nhau.

Khi ánh đèn buông xuống và những khung cửa khép lại, cậu chầm chậm đưa tay lên giường từng chút một, cho đến khi chạm đến tay của Zhang Hao, rồi mềm nhũn đặt chúng lên đùi anh.

"Em buồn ngủ hửm?" Zhang Hao khúc khích.

"Xin lỗi anh," Sung Hanbin đáp, nới lỏng tay mình. "Vâng ạ, có một chút"

Không khí ngưng đọng trong chốc lát. Sau đó, Zhang Hao thậm chí còn sát lại gần hơn, đầu anh nép vào vai Hanbin.

"Anh cũng vậy," Zhang Hao nói. "Không sao đâu". Anh nắm lại tay cậu, siết chặt hơn.

Có lẽ Sung Hanbin sắp khám phá ra việc liệu mình có thể bị mất giọng chỉ vì hét lên trong đầu hay không.

Cậu luôn coi sự kiên nhẫn là một trong những đức tính tốt đẹp của mình, đó là lí do vì sao kế hoạch dự phòng của cậu là trở thành một giáo viên. Hanbin thường được khen vì khả năng giữ bản thân bình tĩnh trước áp lực ở mọi tình huống. Cậu không ngần ngại chờ đợi những điều tốt đẹp sẽ đến và hiếm khi phải nếm mùi thất vọng.

Binhao | To whom it may concern, I'm in love with Zhang HaoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ