Điếu thuốc trong tay đã cháy hết, để lại một vệt bụi trên cửa sổ, Thế Anh không nghiện thuốc, huống chi là mùi khói thuốc. Vì thế nên mùi khói thuốc chưa tan lúc này lại càng khiến hắn bực mình hơn.
Đã nói là buông tha cho nhau, không liên quan gì đến nhau nữa, rõ ràng đã để người kia đi rồi, người kia sống tốt hay không tốt, hạnh phúc hay không hắn cũng không cần phải can thiệp. Nhưng mấy loại suy nghĩ này vẫn không chịu yên, trái tim hắn bị vò loạn, vừa đau đớn lại hoảng hốt.
Được rồi.
Lần này là lần cuối.
Thế Anh nhắm chặt mắt lại, khi mở ra, tất cả những chật vật và do dự đều đã biến mất. Hắn cầm lấy chìa khóa xe, sải nước đi về phía cửa.
Khoảng cách từ công ty đến nhà Trần Lâm Sơn không quá xa, hắn đối với tuyến đường này rất quen thuộc, cũng không tính là xa lạ, nhưng dù cho chạy xe với tốc độ nhanh nhất, một đường đi này hắn vẫn cảm thấy đi rất chậm.
Thời gian bị kéo dài vô hạn, khi thời gian vô hạn cuối cùng cũng kết thúc, Thế Anh đập mạnh cửa nhà Trần Lâm Sơn.
Trần Lâm Sơn đang dựa vào sô pha, trong tay cầm một tách trà tinh xảo, nhìn thấy Thế Anh tỏ ra kinh ngạc, nhưng ông ta cũng không biểu hiện ra quá rõ ràng, trong nhày mắt đã rất tự nhiên mà vẫy tay chào Thế Anh, ý bảo hắn ngồi xuống uống trà.
Thế Anh vẫn đứng đó, mặt mày lệ khí bức người, chỉ quan tâm đến vấn đề duy nhất: "Thanh Bảo đâu?"
Trần Lâm Sơn chậm rãi đặt cái chèn trà xuống, lộ ra vẻ mặt buồn cười, hai tay dơ ra: "Cậu hỏi tôi? Nếu tôi nhớ không lầm, Thanh Bảo hẳn là vẫn ở bên cạnh cậu mà nhỉ."
"Em ấy rời đi lâu lắm rồi!" Thế Anh không còn tí kiên nhẫn nào cả, nếu không phải vì chuyện này, hắn cũng chẳng muốn gặp Trần Lâm Sơn, "Nếu em ấy không về đây thì có thể đi đâu hả?"
"Có thể là đã ra ngoài giải sầu rồi, nó lớn như vậy, đi đâu còn phải báo cáo cho tôi biết à?"
Nói xong lời này, Trần Lâm Sơn dường như nghĩ tới điều gì, nhìn Thế Anh vài lần, sắc mặt trở nên có chút vi diệu: "Cậu không phải nghĩ tôi sẽ ép nó đi theo người khác chứ?"
Thế Anh không nói.
Trần Lâm Sơn đọc hiểu ý tứ của hắn, biểu tình bĩnh tĩnh trên mặt mất đi, đột nhiên đứng lên, tức giận nói: "Thanh Bảo là con của tôi, tôi sao có thể ép nó làm chuyện như vậy?"
"Con trai của ông?" Thế Anh hình như đang nghe thấy một câu chuyện cười, suýt nữa thì cười ra tiếng, "Nếu ông thực sự coi em ấy là con trai, vậy chúng tôi đã ký giấy tờ gì thế? Giấy đăng kí kết hôn à?"
Trần Lâm Sơn chế nhạo: "Tôi là đang thành toàn cho Thanh Bảo. Nếu như nó không phải nhiều năm như vậy rồi vẫn không buông bỏ được cậu, tôi còn có lựa chọn tốt hơn cho nó. Hơn nữa, vụ giao dịch này cũng không phải là quá hợp ý của cậu sao, cậu cũng không phải không được nếm ngon ngọt, đừng tự dát vàng vào mặt mình nữa."
BẠN ĐANG ĐỌC
Andree x Bray [VER] [ABO] Hợp Đồng Chia Tay
RandomTác Giả gốc : Sơn Nguyệt Từ Hoan Editor : Mèo Thể loại : Đam Mỹ, Ngọt, Ngược, Hiện Đại Cp : Bùi Thế Anh x Trần Thiện Thanh Bảo Từ lúc nhìn thấy Thế Anh, Thanh Bảo luôn trong trạng thái đứng ngồi không yên, cậu để Thế Anh vào phòng, ngồi trên chiếc g...