Chương 38: Chỉ là muốn hôn cậu

56 5 0
                                    

Hai tay dán vào sau lưng mềm mại như ngọc, Quyền Thuận Vinh gần như thở dài nói: "Nếu em ôm tôi không buông tay, đêm nay cũng đừng hòng ngủ..."

Lý Trí Huân đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, nghe thấy lời này, cậu nhướng mi, trong mắt lộ vẻ nghi hoặc: "Hả?"

"Tôi nói..." Quyền Thuận Vinh cắn một cái lên đôi môi căng mọng, giọng nói khàn khàn dễ nghe ẩn chứa một tia nguy hiểm khó nói thành lời: "Em nằm trong ngực khiến tôi không tài nào làm một chính nhân quân tử."

Lý Trí Huân vẫn nghe không hiểu, nhưng rất nhanh, anh dùng hành động thực tế giải thích cho lời nói của mình.

Trong nháy mắt khí lạnh tràn vào, Lý Trí Huân không khỏi rùng mình một cái, sau đó bị bàn tay nóng rực chạm vào run lên.

Cuối cùng cậu cũng tỉnh táo lại, thân thể theo phản xạ mà hướng lên trên chà xát, lại bị hai bàn tay to lớn ôm eo kéo xuống.

Cậu khẽ kêu một tiếng, theo bản năng siết chặt hai cánh tay, đem thân thể cao lớn cường tráng áp sát vào người mình, bàn tay to rộng đang làm loạn cũng bị ép vào giữa hai người, không thể động đậy.

Quyền Thuận Vinh hơi híp mắt: "Không muốn?"

Lý Trí Huân làm nũng giống như đứa nhỏ cọ cọ vào gáy của anh, nhỏ giọng cầu xin: "Cứ ôm tôi như vậy, được không?"

Giọng điệu của cậu nghe có vẻ đáng thương, giống như giao phó toàn bộ thân tâm và không muốn xa rời, không ai có thể từ chối bất kỳ yêu cầu nào của cậu.

Quyền Thuận Vinh hít sâu mùi hương ngọt ngào trên cổ, cuối cùng thả lỏng cơ bắp đã cứng thành đá như một sự thỏa hiệp.

Hơi thở phả vào da thịt nóng kinh khủng, anh liên tục ấn xuống vài nụ hôn, vừa lật người hoán đổi vị trí của hai người.

Một lúc sau, Lý Trí Huân nằm trên lồng ngực rộng lớn ấm áp của anh, khẽ thì thầm: "Quyền Thuận Vinh, nói chuyện với tôi đi."

"Nói cái gì?" Quyền Thuận Vinh vòng tay ôm lấy cậu, dùng đầu ngón tay xoa xoa khuôn mặt non nớt của cậu, mân mê vành tai nhạy cảm của cậu.

"Cậu muốn nói cái gì cũng được..." Lý Trí Huân có chút ngứa ngáy, giơ tay nắm lấy ngón tay thon dài của hắn: "Tôi vẫn chưa muốn ngủ."

Nhắm mắt lại và mở ra lần nữa, trời đã sáng, cậu không muốn lãng phí nhiều thời gian như vậy.

"Vậy chúng ta hãy nói về thời thơ ấu của em đi." Quyền Thuận Vinh quay mặt lại, dùng môi hôn hôn lên xương quai xanh: "Trước sáu tuổi, em trông như thế nào?"

"Trước sáu tuổi?" Lý Trí Huân sửng sốt một chút, có chút dở khóc dở cười: "Khi đó còn nhỏ như vậy, tôi làm sao có thể nhớ được?"

Chỉ có một chuyện khắc sâu trong trí nhớ của cậu, từ sau buổi lễ thắp hương năm sáu tuổi, thứ kia luôn xuất hiện trong mơ của cậu.

"Cũng đúng." Quyền Thuận Vinh cười cười: "Vậy sau sáu tuổi thì sao, có ấn tượng chuyện gì không?"

Lý Trí Huân cố gắng nhớ lại, lắc lắc đầu: "Thật ra, khi tôi còn nhỏ luôn bị ốm, không có gì thú vị cả."

[Soonhoon] Mỹ nhân ốm yếu bị tà thần quấn lấy (Chuyển ver)[Hoàn]Where stories live. Discover now