Chương 78: Sinh nhật vui vẻ, My only one
***
Khi Rascal đẩy cửa bước vào, Keria đang ngồi trước bàn, ra sức rặn bài phát biểu của mình.
Nhìn thấy hắn, Keria hệt như bần nông gặp được công nông của Hồng quân Trung Quốc: “Ngày mai em sẽ đại diện học sinh ưu tú lên sân khấu phát biểu, anh viết hộ em một bài diễn văn đi.”
“Đừng có gạt anh.” Rascal buông đàn ghi ta xuống: “Một đứa chỉ thi được 250 điểm như em sao có thể trở thành đại biểu học sinh ưu tú được.”
Keria nhanh chóng lấy một tờ chứng nhận ra, giơ lên trước mặt anh trai mình, sau đó ra sức chọc vào dòng chữ Giải nhất Vật lý Thành phố S, lực tay mạnh như muốn đâm thủng cả tờ giấy.
Rascal: “…”
Tuy rất tự hào về cậu em trai, nhưng không hiểu sao tay hắn lại hơi ngưa ngứa.
Rascal cố gắng đè nén xúc động muốn đánh Keria, nói: “Chúc mừng chúc mừng! Lợi hại quá! Muốn ăn gì nào, hôm nay ra ngoài ăn đi.”
Keria từ chối: “Em không thiếu đồ ăn, chỉ thiếu một bài phát biểu thôi.”
Đối với vấn đề này, Rascal cũng có lập trường kiên định y như Gumayusi: “Tự viết đi.”
Keria vòng đến bên cạnh hắn, chớp đôi mắt tràn ngập chờ mong, nịnh nọt: “Anh, nếu anh ra tay, không chừng có thể debut bằng một bài rap ngay trong buổi lễ kỷ niệm 100 năm ngày thành lập trường em đấy.”
Nhạc sĩ có tiếng Rascal không để bản thân bị lừa: “Hôm nay là viết văn, ngày mai chính là viết luận văn, không thể để lỗ hổng này tồn tại được, phải bóp chết tất cả những trò gian lận trong học tập từ trứng nước.”
Keria hoàn toàn vỡ mộng.
Hai Alpha bên cạnh cậu đều không chịu giúp cậu viết văn, thử hỏi cậu sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ.
Nhưng cậu lại chẳng biết làm sao, cuối cùng vẫn phải độ lượng như cha già, rộng lòng tha thứ cho bọn họ.
Rascal lấy bộ đồng phục hiếm khi được Keria mặc ra, cầm bàn là tam giác (1) lên là cho cậu. Keria bám theo hắn hệt như một cái đuôi nhỏ: “Anh, nếu có tiền, anh muốn làm gì?”
(1) Một loại bàn là hơi nước hình tam giác. Hình minh họa:
“Còn có thể làm gì? Nâng cấp trang bị cho ban nhạc thôi.” Dứt lời, Rascal quay sang phía em trai mình: “Có phải em nhận được học bổng không?”
Keria đáp: “Nghe nói được mấy vạn liền.”
Rascal rất vui mừng, nhanh chóng đưa ra quyết định cực kỳ phù hợp với thân phận phụ huynh của mình: “Cất đi, để dành đóng học phí cho em.”
“Tiết kiệm thế này thì bao giờ mới đủ được. Học sinh giỏi chân chính phải dựa vào học lực để được miễn toàn bộ học phí chứ.”
Rascal xì một tiếng: “Tích tiểu thành đại, biết không? Anh đã tiết kiệm được hơn 10 vạn cho em rồi.”
Nhìn bóng lưng bận rộn của anh trai, Keria liền quyết định sẽ chia khoản học bổng chưa về tới tay kia thành ba phần.
Một phần để mua ghi ta cho Rascal, một phần mua quà sinh nhật cho Gumayusi, phần còn lại đưa Rascal mua đồ gia dụng trong gia đình.
Anh trai nuôi cậu lớn đến ngần này cũng chẳng dễ dàng gì, mua quà cho anh là lẽ đương nhiên.
—
Hôm kỷ niệm ngày thành lập trường, Chovy và Keria đều mặc đồng phục mỏng manh, đeo băng đỏ của tình nguyện viên, đứng giơ bảng tên ở cổng trường. Giữa mùa đông buốt giá, cả hai bị gió lạnh thổi đến phát run.
Sau lưng bọn họ, những tia nước được ánh đèn rực rỡ chiếu sáng liên tục phun lên theo điệu nhạc, cao thấp nhấp nhô cực kỳ đẹp mắt.
Chovy: “Đm! Sao lại chọn tao cơ chứ!”
Keria: “Lớp nào cũng có khách quý cần tiếp đón, việc được chọn làm tình nguyện viên cho thấy chúng ta là học sinh gương mẫu của lớp.”
Chovy đành ngậm miệng, lén lau lớp kem dưỡng tóc trên đầu. Sáng nay, trước khi ra cửa, cậu còn cố ý tạo kiểu cho tóc nữa.
Zeus khoác vai hai người bọn họ: “Thế sao tao không được chọn?”
Keria: “Có nghĩa là mày chưa phải là học sinh ngoan. Về đi, đứng đây hít gió lạnh làm gì.”
Zeus vỗ cái áo khoác đồng phục mùa đông tuy vừa đen vừa xấu nhưng lại giữ ấm rất tốt của mình: “Tao không lạnh.”
Chovy, Keria: “Đệt.”
Zeus chen đầu vào giữa hai người: “Đừng ngăn cản tao nhìn đại gia tai to mặt lớn.”
Đúng lúc này, cách cổng trường một quãng không xa có một đoàn xe Bentley chạy tới. Lớp trưởng của bọn họ, đồng thời cũng là Chủ tịch Hội Học sinh của trường theo Hiệu trưởng ra chào đón. Uni và người của ban Truyền thông vác máy ảnh ra theo. Hiệu trưởng với mái đầu sáng bóng vì ít tóc, hơi cúi người chào hỏi khách quý trong xe. Mà Gumayusi thẳng lưng đứng ở phía sau, ngược lại lại toát ra vẻ đĩnh đạc của người lãnh đạo.
Zeus sáng bừng con mắt: “Đại gia đến rồi!”
Keria: “Ai?”
Zeus: “Biết Soo thị không?”
Cậu ta vừa hỏi thế, Keria đã nhanh chóng hiểu ra: “À~ người xây tặng nhà trường cái thư viện mới hả?”
Hơn mười năm trước, Tập đoàn Soo thị quyên tặng trường Trung học T1 một trăm triệu để xây dựng một thư viện mới.
“Quyên tặng thư viện là ông bố, đã về hưu rồi, người tới lần này là con ông ấy, cũng là Tổng giám đốc của Soo thị hiện giờ. Hắn là học sinh lớp 1 khóa 18 của trường ta.” Khi Zeus nói chuyện, một cẳng chân dài bước ra từ cửa sau xe Bentley. Tiếp đó, một người đàn ông mặc bộ vest thiết kế riêng oai phong bước xuống, tháo kính râm, để lộ gương mặt đẹp trai đậm chất con lai của mình.
“… Giờ hắn chính là đại gia giàu có nhất ở thành phố S chúng ta. Lễ kỷ niệm 100 năm ngày thành lập trường hôm nay, hắn sẽ đại diện cựu học sinh ưu tú lên phát biểu. Hiệu trưởng hy vọng hắn có thể nhớ lại những năm tháng thanh xuân rồi quyên thêm vài trăm triệu.”
Keria không hiểu nổi: “Chúng ta có cần nhiều thư viện thế đâu. Hay là bảo hắn quyên vài trăm triệu cho học sinh trường ta mua phiếu cơm đi.”
Zeus: “… Có phải mày học theo lớp trưởng, đi đọc mấy cái tiểu thuyết bá đạo tổng tài linh tinh gì đó không?”
Keria vội làm sáng tỏ: “Cậu ấy không đọc bá đạo tổng tài văn, cậu ấy thích quan trường văn, kiểu chính tà đấu đá, mưu quyền đoạt lợi, mượn dao giết người.”
Cuối cùng Zeus cũng hiểu vì sao lớp trưởng nhà mình có thể ngồi lên cái ghế Chủ tịch Hội Học sinh, lại có khí chất của người lãnh đạo đến như vậy rồi. Thì ra tất cả đều là kết quả của một sở thích mãnh liệt được nung nấu mỗi ngày.
Hiệu trưởng, Chủ tịch Hội Học sinh và nhóm tình nguyện viên đón khách vây quanh Tổng giám đốc Soo đi qua đài phun nước. Nhóm tự kỉ đồng loạt ngậm miệng lại.
Chờ khi bọn họ đi tới sân thể dục, Zeus mới liếc nhìn Chovy: “Vị khách mà mày cần đón cũng sắp đến rồi, mày ra xem thử đi.”
Chovy kinh ngạc: “Tao còn không biết đối phương sẽ đến vào lúc nào, sao mày biết được?”
Zeus rất ngạc nhiên trước khả năng hóng hớt yếu kém của đồng bọn: “Mày phải đón Moti đúng không?”
Chovy nhìn bảng tên mình cầm: “Đúng.”
“Hắn là học sinh lớp 12 khóa 18, sau khi tốt nghiệp đã vào Soo thị làm, phụ trách mảng giải trí – Biết Leo không?”
Keria và Chovy: “Biết!”
Một nhân vật đang nổi đình nổi đám với khuôn mặt đẹp không tì vết, không tham gia ca hát, nhảy múa hay diễn xuất gì nhưng lại chiếm trọn spotlight trên khu Quỷ Súc của Bilibili bằng nụ cười đậm chất badboy. Dưới bàn tay ma thuật của uploader, không ca khúc nào Leo không biết hát, không vũ điệu nào Leo không biết nhảy. Từ kay đến Voldemort, tất cả đều là CP của Leo. Con gái thích nhan sắc của hắn, con trai thích sự quỷ súc của hắn. Tuy hắn mãi mãi chẳng biết một cái gì, nhưng bao nhiêu ngôi sao vụt sáng rồi chợt tắt, vậy mà Leo vẫn không bị lãng quên.
“Hắn được công ty của Moti lăng xê.” Zeus đắc ý chia sẻ tin vỉa hè của giới giải trí: “Moti là nhân viên của Tổng giám đốc Soo, ông chủ tới rồi, hắn còn dám chưa tới hay sao?”
Zeus vừa dứt lời, một nam một nữ ăn mặc rất thời trang vừa nói cười vừa đi tới. Khi nhìn thấy tấm bảng Chovy đang cầm, bọn họ liền chuyển hướng đi sang.
Người đàn ông kia cao khoảng 1m9, trông còn to hơn cả Alpha Chovy. Đối phương để kiểu tóc Itaewon (5) vừa thời trang lại vừa hung ác, khiến Chovy sợ đến mức nổi hết da gà: “Đù má, hắn là ông tổng của một công ty giải trí thật à, sao nhìn giống xã hội đen thế?” Dứt lời, Chovy cướp lấy bảng tên trong tay Keria, muốn đổi khách với cậu.
(5) “Kiểu tóc Itaewon” là kiểu tóc của nam chính Park Sae Ro Yi trong phim Itaewon Class, đây cũng là kiểu tóc hot một thời gian ở nước ta -_- Hình minh họa:
BẠN ĐANG ĐỌC
[EDIT] GURIA/ ABO NHIỄM PHẢI MÙI CỦA EM
FanfictionTên truyện: NHIỄM PHẢI PHEROMONE CỦA EM (Nhiễm thượng nhĩ đích tín tức tố) Tác giả: Tất Hoàn Niệm Thể loại: Danmei Giới thiệu: Tương lai giả tưởng, ABO, ngọt văn, vườn trường, cường x cường, băng sơn phúc hắc nam thần công (giá trị Alpha bùng nổ biế...