18.

30 4 0
                                    

Dẫu cho Vương Nhất Bác ở trước mặt Tiêu Chiến cả ngày oa oa, nhưng bản chất là một đứa trẻ ít nói, nói ít nhưng nói thì sẽ làm, đã đồng ý với ca ca trưởng thành thật tốt, thì nhất định phải lớn lên cho thật tốt. Trước khi tròn hai mươi tuổi, cậu đã xin nghỉ phép mà chưa lần nào xin nghỉ trong ba năm qua, lý do nghỉ phép: Đi tìm bạn trai lĩnh chứng kết hôn.

Phép năm thông thường chỉ có ba ngày, nhưng hệ thống cuối cùng đã cộng cho cậu kỳ nghỉ 10 ngày, không chỉ cố gắng hết sức cho cậu nghỉ bù những năm trước, mà còn nhân tiện kết hợp nghỉ phép kết hôn cho cậu luôn. Mọi người đều biết đứa trẻ này có bạn trai tình cảm vô cùng tốt đang huấn luyện ở hậu phương, tinh khu D cách tinh khu B mất gần hai ngày bay với tốc độ ánh sáng, không cho cậu nghỉ thêm vài ngày, cậu thật sự chỉ có thể bay qua, đích thân lĩnh chứng, sau đó ngựa không dừng vó bay về lại.

Vì vậy Vương Nhất Bác ngoài ý muốn được nghỉ phép dài đến mười ngày, kết quả phê duyệt được gửi về kèm theo một tin nhắn viết tay, đến từ sĩ quan cấp trên phụ trách đơn vị tác chiến 18:

"Trung uý Vương Nhất Bác, chúc cậu và người yêu tân hôn vui vẻ."

Sau khi thoát khỏi nhảy vọt tốc độ ánh sáng, Vương Nhất Bác nhìn thấy bầu trời sao lại trở nên lấp lánh, giống như những gì cậu và Tiêu Chiến cùng xem trong phim tài liệu, đêm khuya tĩnh lặng biển lớn khe khẽ thì thầm với vầng trăng. Sau khi địa cầu rơi vào ban đêm, vũ trụ tối tăm giống như đại dương, đó vĩnh viễn là hành tinh mẹ và quê hương của văn minh nhân loại, nàng mãi mãi ở trong vòm trời vô tận, thầm chúc phúc cho những đứa con đã rời xa mình:

Phải bình an, phải thuận lợi, ta đợi con, ta vĩnh viễn ở nơi đây chờ con.

Tàu bay dân sự tiếp bờ vào cảng, Vương Nhất Bác vui vẻ nhắn tin cho Tiêu Chiến: "Anh Chiến! Em đến rồi!"

"Đợi em! Đi theo hướng dẫn, đừng đi lạc nhé!" Tiêu Chiến vừa mới tan lớp, nhưng lúc sau còn có một tiết huấn luyện chiến thuật, không thể đích thân đi đón cậu, nhân lúc nghỉ ngơi vội vàng trò chuyện cùng Vương Nhất Bác, rề rà lề mề căn dặn cậu một câu, sau đó liền cao hứng đến mức chẳng biết nên nói gì, cười ngốc "he he he" với màn hình sáng nhảy ra trên điện thoại thông minh, phía sau còn có mấy người vây quanh vui vẻ cùng anh, Vương Nhất Bác thấy liền sửng sốt: Các ngươi là ai? Kia là ai đáng ghét như vậy, bỏ tay khỏi vai vợ tôi mau!"

"Bạn học của anh, đều là bạn bè, lát nữa đến sẽ giới thiệu với em."

Tiêu Chiến thấy miệng Vương Nhất Bác đã dẩu cả lên, lập tức cười có hơi rén, mềm giọng hỏi han cậu:

"Bảo bối, em muốn ăn gì? Anh..."

Còn chưa nói hết câu, tín hiệu video đột nhiên bị gián đoạn, bóng dáng Vương Nhất Bác lập tức biến mất khỏi màn hình sáng.

Nụ cười trên mặt Tiêu Chiến còn chưa kịp thu hồi, nhưng ánh mắt đã trở nên nghiêm túc dị thường. Không chỉ video của anh bị gián đoạn, điện thoại thông minh của mỗi người xung quanh đều sáng lên cùng lúc, đồng thời nhảy ra tín hiệu quân sự toàn khu vực:

"Toàn thể nhân viên chú ý, cảnh báo cấp độ cam, đây không phải diễn tập, mời toàn thể nhân viên báo cáo với đơn vị trực thuộc sớm nhất có thể! Nhắc lại lần nữa, cảnh báo cấp độ cam, đây không phải diễn tập, toàn thể nhân viên xin hãy bình tĩnh, bắt tay vào nhiệm vụ càng sớm càng tốt!"

[LSFY - Edit]  InfinityNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ