22.

24 3 8
                                    

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác không có hôn lễ, không có thời gian để tổ chức, cũng không ai rỗi để đến dự.

Vũ khí cấp cao hơn không ngừng được phát triển, lá chắn phi cơ cũng được nâng cấp, nhưng rắc rối lớn nhất nằm ở chỗ có thể thực hiện bước nhảy trạng thái cong, sau khi đàn thú sở hữu tính cơ động này, độ khó của việc phòng ngự chắc chắn đã khác xưa.

Cũng may lần này kinh nghiệm của Liên Bang vẫn hiệu quả, bản năng ăn uống của thú Adala khiến chúng tạm thời hài lòng với kết quả xâm lược lần này, sau khi tham lam nuốt chửng hết toàn bộ tinh thể trong 3 khu vực phòng thủ, đàn thú bảo vệ "thú mẹ" quay về tiêu hoá, mà Liên Bang đã trở thành một cỗ máy chiến tranh kích hoạt năng suất cao, bạt mạng chuẩn bị cho một tương lai khó khăn hơn.

Không có hôn lễ, chính chủ vẫn phải cưới. Thời chiến tất cả mọi thứ đều đơn giản, hai người họ đăng ký vào hệ thống dân chính, xem như đã kết hôn rồi, sau cùng được ngủ trên giường đôi.

Với tư cách là một cặp đôi hợp pháp, khi hệ thống bố trí ký túc xá tạm thời cho họ, đã sắp xếp một căn hộ, không phải căn hộ trăng mật gì, nhưng trong phòng ngủ có một cửa sổ mạn tàu sát đất hướng ra biển sao, là quang cảnh ngắm mấy cũng không thấy chán.

Kỳ nghỉ của Vương Nhất Bác vẫn còn hiệu lực, Tiêu Chiến cũng đã xin nghỉ cưới, bất kể trạng thái chuẩn bị cho chiến tranh có căng thẳng đến đâu, thật sự cũng không thiếu hai người họ. Trong đời người luôn có một khoảnh khắc, khoảnh khắc này bọn họ chỉ thuộc về bạn đời của chính mình, người tình của chính mình, làm tình trong biển sao, tận hoan trong kiếp phù du.

"...Đau sao?"

"Vẫn ổn..."

Tiêu Chiến khẽ cau mày, chịu đựng sự xâm nhập thật sự, đây là "lần đầu" trong thực tế, mà kích thước cái ấy của Vương Nhất Bác...

"Thật sự không đau sao?"

"Đau, em to như vậy, chắc chắn đau rồi," thay vì oán trách, câu nói này của Tiêu Chiến càng giống trêu chọc hơn, mà nói là trêu chọc, lời nói lại mang theo đầy dịu dàng, "...Em đừng khóc nữa, được không? Em khóc làm anh đau lòng."

"Ừm, không khóc nữa."

Vương Nhất Bác khịt mũi, nói không khóc nữa, nhưng nước mắt vẫn tí tách rơi, liền vừa khóc vừa làm, vừa làm vừa khóc, Tiêu Chiến thật sự phục rồi, chỉ có thể vừa dỗ vừa làm, vừa làm vừa dỗ:

"...Nhất Bác của chúng ta thực sự quá giỏi, khóc vậy mà vẫn không mềm."

"Anh Chiến, em yêu anh."

Bị Tiêu Chiến trêu chọc đến vậy, Vương Nhất Bác thậm chí còn chẳng cười.

"Em yêu anh."

Cậu chỉ nương theo tần suất va chạm, nhìn sâu vào mắt anh, trong nước mắt giàn dụa nói từng tiếng một với anh:

"Tiêu Chiến, em yêu anh."

Như khao khát như kể chuyện:

"Em yêu anh."

Vừa âu lo vừa sợ hãi:

[LSFY - Edit]  InfinityNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ