Tập 4: Là thích rồi!

46 10 3
                                    

Một buổi chiều khá yên tĩnh, và sự yên tĩnh đó khiến con người suy nghĩ về nhiều thứ lung tung hơn.

Veres cầm cốc nước thở dài, đôi tay tựa vào lan can sân thượng công ty. Cô đăm chiêu nhìn về phía xa xăm. Bầu trời buổi chiều tà rạng lên màu cam nhẹ không chút gợn mây nào. Những làn gió nhè nhẹ của trời chiều đầu xuân thổi vi vu, cuốn theo đó chút hương hoa, đưa mái tóc màu huyết tử của Veres lất phất trong không trung.

Phải làm sao bây giờ... Di chứng từ lúc trước xem ra vẫn chưa hết. Dạo gần đây, trí nhớ của Veres lại sụt giảm trầm trọng. Có những chuyện chỉ mới xảy ra gần đây nhưng cô lại có thể quên đi dễ dàng.

Sức tập trung của cô cũng có phần giảm đi nữa. Có những việc đáng lẽ chỉ cần làm một chút là xong, nhưng giờ thì cần đến cả tiếng mới có thể hoàn thành.

Nhiều lúc đi chơi cùng Capheny mà cô còn có thể ngẩn người được, còn khiến em ấy lo lắng cho mình nữa chứ...

Veres thở dài. Quá khứ vẫn luôn là thứ gì đó dai dẳng bám lấy cô một cách vô cùng cứng đầu.

"Ayo, có chuyện gì vậy bạn tôi! Sao lại một mình trên sân thượng thế này?" Dextra đứng từ phía sau cười cười, cô cũng chỉ là muốn chọc vui bạn mình một chút.

"..." Veres đứng tựa tay vào ban công, cô im lặng một chút rồi khẽ khàng: "Dạo này hình như có chút chuyện xảy ra rồi."

Dextra nghe thấy sự nghiêm túc trong câu nói cũng dần nghiêm chỉnh lại: "Có chuyện gì rồi sao?"

"Dường như là..." Veres có chút ngập ngừng.

"Dường như chuyện gì? Bà mẹ nó đừng có úp mở! Tôi bị sốt ruột đó! Có chuyện gì thì mau khai ra!" Dextra nóng máu. Cô biết về di chứng của Veres, chẳng lẽ nó lại tái phát rồi sao?

"Từ từ coi! Chuyện là tôi hình như thích một người rồi!" Veres thẹn bừng mặt. Chuyện gì thì cũng phải để cô từ từ khai ra chứ!

Dextra ngẩn người, biểu cảm cứng đơ triệt để trên mặt. Cô thầm văng tục trong lòng. Thế mà cô tưởng có chuyện gì nguy hiểm lắm.

"Trời ạ! Tưởng chuyện gì... Làm tôi sợ hết hồn!" Dextra thở dài một hơi nhẹ nhõm. "Sao? Thích người ta lắm rồi hả?" Rồi cô quay trở lại dáng vẻ đùa cợt như lúc đầu: "Khỏi cần tự khai, tôi biết thừa là ai rồi! Capheny chứ gì!?"

Nghe đến tên người thương thì Veres giật nảy mình, nét ửng đỏ hiện rõ đến tận mang tai. Biểu cảm của Dextra hiện hữu sự biết thừa mọi thứ. Cô mừng thay cho người bạn của mình vì làm bạn với mẻ này gần 30 mùa xuân rồi có bao giờ thấy nó yêu đương khỉ khô gì đâu.

"Sao, nghiêm túc thật hả?" Dextra hỏi thẳng không lòng vòng.

Veres gật nhẹ đầu: "Ừm, thực sự thì ban đầu chỉ thích thôi, vì kiểu con bé hợp gu tôi quá. Cảm giác có người như tri kỉ nói chuyện cùng rất tuyệt vời luôn á. Kiểu là con bé có chung sở thích với tôi, rồi lại rất hợp gu nói chuyện nữa. Cả hai đứa cứ như là tâm linh tương thông vậy... Mỗi khi nói chuyện với con bé tôi đều cảm thấy rất rất thoải mái. Rồi cái tự nhiên tiếp xúc lâu hơn thì tôi lại muốn gần con bé hơn, dường như tôi muốn hiểu con bé hơn ấy. Là kiểu mà... chặc..." Veres nói thật dài, dài đến nỗi cô cũng không hề biết là mình đang nói lắp...

[AOV] [Veres x Capheny] Vẫn là không thể yêu, phải không em?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ