Chương 16. Bất ngờ

4.2K 78 2
                                    

Sáng hôm sau khi Ngọc Lâm còn say giấc thì Thiệu Minh đã thức dậy chuẩn bị đi làm. Anh tranh thủ chuẩn bị mọi thứ thật nhanh chóng sau đó lẻn vợ phi vào phòng đứa cháu nhỏ. Thiệu Minh ngồi xuống giường bên cạnh đứa nhỏ và hôn lấy đôi môi căng mộng chúm chím. Mãi đến khi Ngọc Lâm cảm thấy khó thở cựa người, anh mới dời môi đi. Thấy cậu dần thức giấc, Thiệu Minh liền ôm lấy cậu cho ngồi lên đùi mình. Nhìn thân hình nóng bổng căn mướt, anh liền không kìm được mà nuốt nước miếng ực một cái. Thiệu Minh liền đặt cậu nằm trở lại với tư thế nửa thân trên giường và dạng hai chân ra. Thiệu Minh ngồi xổm bên dưới và đưa môi húp trọn lấy mép lồn đỏ hỏn đang thở phập phồng. Cơ thể Ngọc Lâm liền nhận được khoái cảm, ngay tức khắc cậu co chân lại và bắt đẩu rên rỉ. Bây giờ đã 7h30 sáng, chỉ còn 45p nữa là Thiệu Minh phải đi làm. Vì vậy anh đẩy nhanh tốc độ hết mức có thể. Sau hơn 5 phút liếm láp, cô bé của Ngọc Lâm cũng đã tiết đủ mật dịch. Anh vội vàng lấy của quý của mình ra nhắm chuẩn lỗ lồn của cậu và cắm vào. Hôm nay anh phải tăng ca nên có lẽ sẽ về khá trễ. Anh phải tranh thủ âu yếm lồn nhỏ nếu không sẽ nhớ lắm. Thiệu Minh đưa đẩy chầm chậm nhằm để Ngọc Lâm quen dần. Sau đó anh đặt cậu nằm út xuống giường, lấy gối kê ngang hông giúp hảy lồn non lên cao hơn cho anh dễ đụ địt. Thiệu Minh bắt đầu tăng tốc, cứ mỗi cú thúc vào lại nghe tiếng bạch bạch và tiếng rên rỉ của Ngọc Lâm ngày càng lớn. Cũng may nhà anh mỗi phòng đều cách âm bằng không ai cũng có thể nghe thấy âm thanh giao hoan của họ. Ngọc Lâm đang mơ màng liền bị người ta nhào vào đụ cho tỉnh giấc. Cậu chỉ biết nằm đó rên rỉ mặc cho dượng đang tận lực thúc cặc vào mông mình. Cứ thế trãi qua 20 phút. Ngọc Lâm lúc này đã nhẫn nhịn hết nổi, cậu liền nức nở bảo với Thiệu Minh:

"Dượng ơi. Hức... Con con mắc tiểu quá. Dượng dừng một chút cho con đi vệ sinh với. A~"

"Con muốn đi vệ sinh sao. Được thôi để dượng đưa con đi."

Nói rồi Thiệu Minh lôi Ngọc Lâm đứng dậy trong khi cặc thô vẫn cắm chặt trong lồn nhỏ của cậu. Anh từ phía sau dùng hông đẩy cậu đi về phía trước. Họ đi từng bước chậm rãi đến nhà vệ sinh đối diện phòng ngủ của anh và vợ mặc dù trong phòng Ngọc Lâm cũng có nhà vệ sinh. Thiệu Minh đẩy cậu vào rồi nhanh chóng chốt cửa. Anh cầm lấy âm vật nhỏ của cậu rồi bảo:

"Nào bé cưng, con đi ra đừng, đừng nhịn nữa kẻo chướng bụng."

Vừa nói anh vừa đưa đẩy hông khiến Ngọc Lâm không thể chịu nổi nữa, cậu liền tiểu ra ngay lập tức. Thiệu Minh xả nước và đóng nắp bồn cậu lại rồi ngồi lên. Ngọc Lâm lúc này đã kiệt sức, cậu mặc kệ mọi thứ mà ngồi hẳn lên người Thiệu Minh, cơ thể mệt mỏi tựa vào trong bờ ngực vững chắc của anh. Thiệu Minh cứ vậy mà tiếp tục nắc cặc vào sâu bên trong trong khi đứa nhỏ đã mệt đứt hơi. Bỗng từ bên ngoài có tiếng gõ cửa cốc cốc vang lên:

“Là ai đang ở trong đó vậy? Ngọc Lâm hả con?”

“Hức… Dạ là.. là con đây cô ơi. Có chuyện gì không ạ?”

“À không có gì. Cô chủ định hỏi con có thấy dượng Minh đâu không thôi.”

Nhất Ngọc lên tiếng hỏi cậu. Thế nhưng cô đâu biết rằng bên kia cánh cửa người chồng mà mình đang tìm lại đang mạnh mẽ dập hông vào người đứa cháu yêu quý của mình.

[Song tính] Lén lútNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ