Chap 11

229 12 1
                                    

Nơi em và Diệp Lâm Anh  sống nằm ẩn mình trong con phố nhỏ, nơi không gian yên bình và thân thuộc. Tường nhà được sơn màu trắng, tạo cảm giác sạch sẽ và ấm cúng. Cửa sổ lớn ở phòng khách cho phép ánh nắng mặt trời chiếu vào, làm cho căn phòng trở nên sáng sủa và ấm áp.

Phòng khách được bày trí đơn giản với một chiếc ghế sofa mềm mại, bàn trà và một tủ sách. Trên bàn trà, có một bó hoa cúc trắng, tượng trưng cho tình yêu và sự trong sáng. Tường phòng khách treo tranh vẽ của chúng tôi, ghi lại những khoảnh khắc hạnh phúc.

Phòng bếp là nơi cả hai chia sẻ những bữa ăn ấm áp. Bàn ăn gỗ đặt giữa phòng, với hai chiếc ghế bên cạnh. Tủ bếp đựng đầy những đồ dùng cần thiết, và mùi hương thơm từ nồi cháo tràn ngập không gian.

Phòng ngủ là nơi Diệp Lâm Anh và em chia sẻ những giấc mơ, những cái ôm ấm áp,bình yên. Giường gỗ được trải với chăn mềm mại, và bức tranh hoàng hôn treo trên tường, tạo nên không gian lãng mạn. Ánh đèn nhỏ bên giường phát ra ánh sáng dịu dàng, đủ để cả hai thấy nhau trong bóng tối.

Ngôi nhà này không lớn, nhưng đầy ắp tình thương và hạnh phúc. Cả hai cùng nhau chia sẻ niềm vui, nỗi buồn, và những kỷ niệm đáng nhớ. Đây là nơi chúng Diệp Lâm Anh và em gọi là “nhà”.

Em ngồi bên cây đàn piano, đôi tay nhẹ nhàng vờn phím. Âm thanh từ những phím đàn lan tỏa trong không gian, như những cánh hoa bay lượn.

Diệp Lâm Anh ngồi bên cạnh, đắm chìm trong giai điệu mà em tạo ra. Những nốt nhạc trôi qua, như những cung bậc cảm xúc. Diệp Lâm Anh đặt tay lên trái tim, cảm nhận từng nhịp đập, từng giai điệu. Em hát, giọng ca ấm áp và truyền cảm. Những lời ca từ như những hạt mưa nhẹ rơi vào lòng. Diệp Lâm Anh đóng mắt, để tận hưởng từng âm điệu, từng từ ngữ.

Cả hai dường như cùng hòa mình vào âm nhạc, không gian trở nên thần tiên. Đàn piano và giọng hát của em làm cho tôi quên đi mọi lo âu, chỉ còn lại niềm hạnh phúc và sự kết nối đặc biệt giữa em và Diệp Lâm Anh.

Khi bản nhạc kết thúc, Diệp Lâm Anh và em đối mặt nhau, ánh mắt trao đổi tình cảm. Không còn lời nào cần nói, chỉ có nụ hôn lãng mạn, như một điệu nhạc cuối cùng, kết thúc bản hòa nhạc của tình yêu.

Diệp Lâm Anh ôm chặt em, cảm nhận từng hơi thở, từng nhịp tim. Diệp Lâm Anh  muốn ghi nhớ mọi thứ: hương thơm của tóc, cảm giác ấm áp từ đôi tay, và tiếng nói nhẹ nhàng.

Nhưng thời gian không dừng lại. Diệp Lâm Anh sắp phải rời xa em, cảm giác đau đớn tràn ngập, nhưng Diệp Lâm Anh  biết rằng đây là quyết định đúng đắn.

Cuối cùng, Diệp Lâm Anh  nói lời từ biệt. Diệp Lâm Anh  ôm chặt người yêu, như muốn ghi sâu vào trái tim. Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, nhưng Diệp Lâm Anh cố gắng kiềm nén.

Em cũng không nói gì thêm. Chỉ cười nhẹ, như muốn nói rằng em cũng biết. Em ôm Diệp Lâm Anh thật chặt, như muốn gửi đi tất cả tình cảm qua nụ hôn cuối cùng.

Diệp Lâm Anh phải rời đi. Để lại những kỷ niệm, những nốt nhạc và nụ hôn lãng mạn. Trái tim đau đớn, nhưng Diệp Lâm Anh  biết rằng tình yêu vẫn còn đó, dù ở bất cứ nơi nào.







































[ CÚN GẤU ] NHỮNG NGÀY YÊU THƯƠNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ