Chương 7
Kể từ khi biết bà Chu yêu quý mình, Chu Nam không còn sợ bà Chu mặt lạnh nghiêm nghị nữa.
Chu Nam hiện tại thích nhất chính là đi theo sau lưng Bà Chu, cho cô hỗ trợ.
Buổi sáng, sau khi Chu Nam thức dậy, cô đã thành công lấy được một quả trứng luộc bằng nhân cách và nghị lực của mình.
Điều này khiến vợ chồng Chu Lão Nhị vô cùng hâm mộ, Chu Nam thậm chí còn cố tình ăn trứng trước mặt họ, khiến Chu Lão Nhị rất muốn cướp đồ ăn đi nhưng đành bất lực.
Ăn sáng xong, Chu Nam cầm quần áo cho gia đình bốn người đi ra bờ sông, cô đã hứa với bà cụ giúp bà giặt quần áo.
Khi Chu Nam đến bờ sông, nơi đó đã có rất nhiều dì đang giặt quần áo.
Các dì trông thấy Chu Nam bưng một chậu quần áo đi tới, đều cảm thấy ngạc nhiên, phải biết quần áo của Chu Nam đều là mẹ của cô Trần Tú Lan giúp cô giặt, cái này sợ không phải mặt trời mọc lên từ phía tây sao, thế mà tự mình giặt quần áo.
Tuy nhiên, các dì vẫn tốt bụng nhường một chỗ nhỏ cho Chu Nam và nói: “Nam Nam, lại đây giặt đi.”
Chu Nam lấy một cục xà phòng, cẩn thận sờ sờ từng bộ quần áo, sau đó dùng tay chậm rãi xoa xoa.
Một người dì bên cạnh nhìn thấy Chu Nam như vậy, không khỏi khuyên nhủ: "Nam Nam, cháu làm như vậy phung phí xà phòng quá, cháu chỉ cần xoa chỗ bẩn là được."
Chu Nam ngẩng đầu liếc nhìn dì, nhưng lại không biết nên gọi dì thế nào, chỉ có thể mỉm cười với dì, sau đó lại nhìn kỹ bộ quần áo trong tay mình.
Bộ quần áo này là áo khoác của Chu Lão Nhị, không biết Chu Lão Nhị mặc như thế nào, mà trên quần áo không chỗ nào được sạch sẽ.
Chiếc áo khoác màu xám nguyên bản đã lấm lem vết bẩn, trên đó vết bùn đều dễ giặt, khó giặt là nước trái cây và cỏ dại không rõ nguồn gốc, ngay cả người hầu của cô cũng sẽ không mặc quần áo bẩn thỉu như vậy.
Chu Nam bôi xà phòng lên quần áo, chà xát từng chút một, tốn rất nhiều công sức mới có thể giặt sạch màu sắc của chúng.
Nhìn thấy bộ quần áo sạch sẽ hơn trước rất nhiều, Chu Nam vô cùng hài lòng.
Bà dì thấy Chu Nam không nghe lời khuyên, tiếp tục xoa xà phòng theo cách riêng của mình, bà cũng không nói nữa, dù sao đó cũng không phải xà phòng của bà ta, nhà họ Chu cũng không ngại bà ở đây xót của hộ người ta làm gì .
Bà ta chỉ cần cho quần áo vào chậu nước, sau đó dùng búa đập, giặt sạch rồi vắt kiệt.
Chu Nam giặt quần áo rất chậm, dì đang giặt bên cạnh đã thay ba bốn bộ quần áo rồi, cô mới giặt xong cái bồn quần áo này.
Chu Nam cầm bộ quần áo được giặt sạch, đang định đi bộ về nhà thì tình cờ gặp Quý Bằng Đào đang đi về phía cô.
"Chu Nam, cô có biết thứ sáu tới này tôi và cô sẽ kết hôn không?" Quý Bằng Đào mặc dù rất tức giận nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi Chu Nam.
Anh buổi sáng nay đã nhận được lời chúc phúc từ dân làng bất cứ nơi nào anh đi qua. Sau khi tra hỏi kỹ lưỡng, anh được biết mọi người trong làng đều đã nhận được lời mời thiệp mời cưới của anh với Chu Nam, thời gian là thứ sáu tuần sau.
Chu Nam nhìn Quý Bằng Đào nở nụ cười gượng, gật đầu nói: "Em biết, chính em đã chọn ngày đó!"
Quý bằng đào hít thở sâu một hơi, nắm chặt nắm đấm, cắn răng nghiến lợi nói: "Cho nên cô cùng tôi kết hôn, đều không cần trưng cầu một chút ý kiến của chú rể sao?"
Chu Nam nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi: "Có cái gì không đúng sao?"
"Chỗ không đúng có nhiều lắm, tôi căn bản cũng không muốn kết hôn!" Quý bằng đào hiện tại cực kỳ hối hận, anh thật không nên vì không nỡ mất cái bánh bao ngày hôm qua mà đi ngay, nếu là anh hôm qua cùng Chu Nam nói rõ ràng, thì đã không có hôm nay chuyện này nha.
"Tại sao không muốn kết hôn?" Chu Nam hiện tại muốn nhanh chóng kết hôn, có tiền càng sớm càng tốt, đến lúc đó đi mua bánh bao!
Quý Bằng Đào trợn mắt nhìn Chu Nam, “Kết hôn không những phải chia một nửa đồ ăn, mà còn phải bỏ tiền nuôi con dâu từ nhỏ, sao tự dưng phải đi tìm phiền toái cho bản thân, khác nào tìm một người về đốt tiền.”
“Nếu tôi không cướp đoạt đồ ăn hay lấy tiền của anh thì sao?” Chu Nam cảm thấy chỉ cần có tiền mua bánh bao thì không cần phải tham lam bánh bao của Quý Bằng Đào. Hơn nữa, bà Chu cũng đã mua cho cô một công việc nên không cần anh hỗ trợ.
Quý bằng đào từ đầu đến cuối trầm mặt, cô nói không đoạt liền không đoạt sao, nữ nhân đều là động vật giỏi thay đổi, quý bằng đào cũng không tin tưởng Chu Nam hiện tại cam đoan như vậy.
Thấy Quý Bằng Đào vẫn như cũ không có động tĩnh, Chu Nam chỉ có thể tiếp tục nói thêm: "Bà nội nói chỉ cần anh cưới tôi, bà sẽ cho anh tiền sính lễ là 400 tệ, hơn nữa bà cũng sẽ đưa cho tôi 500 tệ, để tôi dùng tiền mua bánh bao, cùng lắm thì chúng ta mỗi người được một nửa, tôi lại cho anh năm mươi tệ."
Quý Bằng Đào hai mắt lập tức trợn to, trước đó anh từng nghe có người nói, bà Chu muốn cho anh bốn trăm tệ làm sính lễ, nhưng anh lại cho rằng đó là khoác lác.
Không ngờ nó là sự thật!
Quý bằng đào con ngươi đảo một vòng, anh lập tức cảm thấy cùng Chu Nam kết hôn cũng là rất không tệ.
"Không thành vấn đề, nhưng tôi yêu cầu viết biên nhận kèm theo."
Biến hóa xảy ra quá nhanh khiến Chu Nam có chút trở tay không kịp, nhưng cô vẫn gật đầu.
Chu Nam cùng Quý Bằng Đào về nhà, mọi người đều đã đi làm, ngay cả bà Chu cũng lên núi hái rau dại, cho nên chỉ có Chu Nam ở nhà.
Chu Nam trước tiên đem quần áo phơi khô, sau đó trong phòng lấy giấy bút đưa cho Quý Bằng Đào.
Quý bằng đào trực tiếp đem những lời Chu Nam vừa mới đáp ứng điều kiện, toàn bộ viết tại trên giấy, bao gồm cả việc không đoạt đồ ăn, rồi không đoạt tiền của anh, còn có việc cho anh 450 tệ tiền sính lễ.
Về phần tại sao lại là 450 tệ, Chu Nam không phải nói, đợi có tiền mua bánh bao, cô sẽ chia cho anh thêm 50 tệ.
Hai người mỗi người giữ một bản, cả hai cũng rất hài lòng.
Sau khi Quý Bằng Đào trở về nhà, anh cất tờ biên nhận vào hộp sắt trong hầm nhỏ của mình, tờ biên lai đã được thăng cấp thành bảo vật lớn thứ hai của anh, rốt cuộc nó là 450 tệ.
Quý Bằng Đào đếm số tiền lẻ trong hộp, phát hiện mình phải tiết kiệm thêm 100 tệ nữa, Quý Bằng Đào nghĩ ngày mai mình có thể lại đến ngân hàng gửi tiền.
Quý Bằng Đào nhìn tờ biên nhận vừa mới nhập vào tiểu khố, lần đầu tiên anh cảm thấy Trần Tú Lan đã ấn định ngày cưới quá muộn, nếu ấn định vào ngày mai, chẳng phải anh có thể thu luôn 450 tệ vào sao.
Quý Bằng Đào ôm chiếc hộp sắt của mình bắt đầu cười ngây ngô, chỉ cần mỗi ngày tiết kiệm thêm một chút, chịu khó đi lên núi thường xuyên hơn, sổ tiết kiệm của anh sớm hay muộn sẽ có thể đổi từ bốn chữ số sang năm chữ số.
Cũng chính vì nơi này quá nhỏ, nên Quý Bằng Đào không dám bắt quá nhiều thú rừng, nếu không vượt quá khả năng của huyện, anh sẽ không thể bán được.
Công việc của Trần Tú Lan là cắt cỏ cho lợn, đây là công việc tốt nhất dành cho phụ nữ.
Đại đội của họ có tổng cộng 12 con lợn, trong đó có 8 con lợn nhiệm vụ bàn giao cho công xã, 2 con còn lại để dành cho các thành viên trong đội ăn Tết.
Chuồng lợn chỉ có ba người, Trần Tú Lan và một thím khác phụ trách cắt cỏ cho lợn, còn một bà già phụ trách cho lợn ăn và dọn dẹp chuồng lợn.
Trần Tú Lan mỗi ngày chỉ cần cắt bốn gùi cỏ cho lợn, thời gian còn lại có thể tùy ý sắp xếp. Hơn nữa, Chu Lão Nhị thường xuyên chạy lên núi, có Chu Lão Nhị giúp đỡ, Trần Tú Lan có thể dễ dàng cắt đủ.
(Các bạn đọc ơi, do truyện mình đăng luôn bị các trang khác ăn cắp ngay, nên để ủng hộ cho người edit truyện là mình thì nhớ vào trang web: cutthaibaotran (Cut Thái Bảo Trân) để ủng hộ mình và đọc chương được sớm nhất nhé, cảm ơn các bạn rất nhiều)
Vào giữa buổi sáng, Chu lão đại dẫn một nhóm ông già đến chuồng lợn, ba ông già và một bà già.
"Dì Tiền, nhóm người này đến đại đội của chúng ta để cải tạo, từ nay về sau họ sẽ sống trong chuồng lợn này, dì để mắt tới họ một chút."
Bà Tiền im lặng liếc nhìn đám người già, cau mày nói: "Chuồng lợn là nơi con người có thể ở sao, các ông dẫn người ta đến chuồng bò bên kia đi!"
Phải biết chuồng heo nơi này chỉ có hai gian phòng ở giữa, mỗi gian phòng trong phòng còn giam giữ sáu đầu heo. Chỉ có trong viện có cái gỗ dựng phòng bếp nhỏ, trời mưa rỉ nước không nói, ngay cả cửa đều không có.
Chu lão đại xoa nắn hai tay, bất đắc dĩ nói: "Sát vách đại đội chính là đem người hướng chuồng bò bên trong lĩnh, ai biết đám kia đội viên gặp trâu cày không đủ dùng, trực tiếp đem người đương trâu cày làm, có cái lão thái thái không có vượt đi qua, tại chỗ liền đi." “Được rồi, ta hiểu rồi.” Bà Tiền cũng nhớ tới, đột nhiên có chút cảm động.
Lão giả không nghe được lời này, xua tay không muốn nói nữa, đi cắt cỏ lợn.
Sống trong chuồng lợn thì sống trong chuồng lợn, ít nhất còn có thể tự mình dọn dẹp chuồng lợn.
Trần Tú Lan quay trở lại chuồng lợn, đột nhiên trong sân có bốn người lạ, Trần Tú Lan cũng mờ mịt như một hòa thượng, chỉ có thể đặt đám cỏ lợn vào góc trước.
Bà Tiền vẫn đang phân phòng cho họ, trong bốn người có một cặp nên chỉ có hai người ở chung phòng.
Nhìn thấy mọi người đã vào chuồng lợn, Trần Tú Lan chạy tới chỗ bà Tiền, thấp giọng hỏi: “Dì Tiền, có chuyện gì vậy?”
Bà Tiền thở dài: "Đây là những người thuộc thành phần xấu đến đại đội của chúng tôi để cải tạo, Chu lão đại đã sắp xếp họ vào chuồng lợn."
Nhìn những ông bà già này, số tuổi không trẻ hơn bà bao nhiêu, không nghĩ tới chỉ nửa bước đều bước vào quan tài, còn muốn bị như thế lớn tội.
Trần Tú Lan cũng trầm mặc, sát vách đại đội đem "thành phần loại 5" đương trâu cày cuối cùng hại chết người sự tình bà cũng có nghe thấy.
Không ngờ có một nhóm người như vậy lại đến với đại đội của bà, chỉ có thể hy vọng những lão bà này có thể sống sót!
Buổi trưa, Cao Vân Anh cũng lấy quần áo của Đại phòng chuẩn bị ra sông giặt quần áo.
"Mẹ, xà phòng đâu?" Cao Vân Anh đi tới chỗ thường đặt xà phòng, nhìn xem, xà phòng đã không còn nữa.
Bà Chu bước ra với một cục xà phòng mới. “Cái đó đã dùng hết rồi.”
Cao Vân Anh cũng có vẻ kỳ lạ, bà ta nhớ tới xà phòng mới được lấy ra cách đây mấy ngày.
Chờ Cao Vân Anh đến bờ sông cùng chung quanh nhóm đàn bà con gái một nói chuyện phiếm, mới hiểu được, xà phòng là bị Chu Nam phá hoại hết.
Bà ta không biết cô đã dùng bao nhiêu xà phòng giặt bao nhiêu bộ quần áo, mà có thể giặt cả một bánh xà phòng!
Bà Chu liếc nhìn Chu Nam, người vẫn đang giúp bà nhóm lửa trong bếp, rồi thở dài.
Không sao, cứ coi như đóng học phí cho con đi, hơn nữa quần áo của Chu Lão Nhị thật sự rất sạch sẽ, muốn trách thì là Chu Lão Nhị không luyến tiếc quần áo của mình.
Vừa ăn, Chu lão đại vừa kể lại những tin tức mình sưu tầm được mấy ngày nay.
“Hiện tại có hai công việc thích hợp, một là bán hàng ở hợp tác xã cung ứng tiếp thị, lương hai mươi tệ một tháng, một là đưa thư ở bưu điện, lương hai mươi lăm tệ một tháng.”
Mọi người nhìn Chu Nam, không biết cô muốn cái nào, bà Chu cũng hỏi thẳng: “Con thích cái nào?”
"Công việc ở cung tiêu xã yêu cầu 400, còn công việc ở bưu điện chỉ là 450." Thấy Chu Nam do dự, Chu lão đại lại lên tiếng, kỳ thật ông cũng hy vọng Chu Nam sẽ chọn công việc phía trên, đưa thư bưu điện, dù sao cái ở bưu điện cũng tốn rất nhiều tiền, công việc kia tuy lương thấp nhưng mất ít tiền.
Chu Nam không biết hợp tác xã cung ứng tiếp thị ở đâu, nhưng cô có thể hiểu được bưu điện chuyển thư, vừa nghe tin cô sẽ chạy khắp nơi.
"Cháu chọn hợp tác xã cung ứng và tiếp thị."
Bà Chu mỉm cười gật đầu, bà hy vọng Chu Nam sẽ chọn cung tiêu xã.
Tuy tiền mua việc làm nhiều hơn người khác 50 tệ, nhưng cung tiêu xã cũng nhàn hơn một chút.
Hai vợ chồng Chu Lão Nhị nhìn nhau mỉm cười, món ăn vặt tương lai của họ đã định sẵn, có một cô con gái làm việc trong cung tiêu xã sao lại không tốt đây.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐIỀN VĂN] Quý cô duyên dáng và kẻ keo kiệt tại thập niên 70
Romance[ĐIỀN VĂN] Quý cô duyên dáng và kẻ keo kiệt tại thập niên 70 Tác giả: Bán Hạ Vi Bàn. Thể loại: Điền văn, ngôn tình, trùng sinh, trọng sinh, hài hước. editor: cutthaibaotran Văn án. Chu Nam từ một đại tiểu thư thanh tú, điệu đà trùng sinh trở thành c...