"Nghiệt tử!"
Cùng với tiếng gầm lên chính là âm thanh bàn tay vỗ mạnh lên mặt bàn.
Điền Đào Bình nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm mớ ảnh chụp lác đác trên bàn, ảnh chụp hai người trong hình rất rõ, cả người trần trụi dây dưa cùng một chỗ. Điền Đào Bình cảm thấy ông sắp tức chết rồi. Ông vẫn biết Điền Văn Diệu rất ong bướm, nhưng người trẻ tuổi, có ai mà không đam mê, không phải ai cũng giống như con trai của Lý Tích Vĩnh, chỉ cần Điền Văn Diệu biết chừng mực, lúc kết hôn biết hồi tâm là tốt rồi. Nhưng Điền Đào Bình không thể nào ngờ Điền Văn Diệu lại không biết kiêng nể như vậy, đã ăn mệt từ đứa con riêng của Trầm gia một lần, cư nhiên lại còn tiếp tục dây dưa.
Điền Đào Bình nổi giận tìm điện thoại, hận không thể làm tên nghiệt tử suốt đêm không về lập tức xuất hiện trước mặt mình.
"Mới sáng sớm mà ông đã bực bội vớ vẩn gì đó? Văn Diệu không phải chỉ không về tối qua thôi sao, này cũng đáng cho ông bực?" Mẫu thân Điền Văn Diệu ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh của Điền phụ, bất mãn đi vào.
Những lời này của Điền mẫu hệt như đổ thêm dầu vào lửa, hoàn toàn chọc Điền phụ bùng nổ: "Tôi bực bội vớ vẫn, sao bà không hỏi thử xem con trai ngoan của bà đã làm cái gì?"
Điền mẫu cũng không để ý tới những lời Điền phụ nói: "Văn Diệu có thể làm cái gì? Chắc lại đi bar giải trí bị đám phóng viên chụp hình viết lung tung một phen thôi, yên tâm, nó biết đúng mực."
"Nó biết đúng mực? Nó mà biết thế thì sẽ không hết lần này đến lần khác làm ra sự tình này, tên nghiệt tử này!"Điền mẫu bất mãn: "Một bó tuổi rồi, đừng có hở một tí là mắng Văn Diệu, chúng ta cũng chỉ có một đứa con này thôi."
Nếu là bên ngoài, Điền mẫu nói vậy, cho dù là chuyện gì Điền phụ cũng nhẫn nhịn bỏ qua, nhưng lúc này đây, Điền phụ nghe xong lời bà thì càng tức giận hơn.
"Đều là tại bà, chỉ vì có mỗi mình nó nên cái gì bà cũng chiều, lần này trở về tôi nhất định sẽ đánh gảy chân nó."
Điền phụ vừa nói vừa quơ mớ ảnh trên bàn đưa cho Điền mẫu, biểu tình thờ ơ trên mặt Điền mẫu sau khi nhìn thấy rõ nội dung trong bức ảnh thì trở thành sợ hãi.
"Đây là Văn Diệu cùng đứa con riêng của Trầm gia? Chuyện khi nào?"
Điền phụ lạnh lùng mở miệng: "Bà xem ngày tháng trên ảnh đi, từ vài năm trước đến mấy hôm trước đều có, nghiệt tử này mấy năm nay vẫn cùng Trầm Dung kia duy trì liên lạc."
Điền mẫu giật mình mở miệng: "Sao có thể? Nó không phải nói chỉ chơi đùa với đứa con riêng kia thôi sao? Sao lại vẫn tiếp tục liên lạc, chẳng lẽ bài học năm năm trước vẫn chưa đủ sao?" Điền mẫu càng nghĩ càng giận: "Nhất định là đứa con riêng kia dụ dỗ Văn Diệu, thật là có mẹ thì tất có con, đều là loại đi dụ dỗ đàn ông."
Điền phụ hừ lạnh một tiếng: "Gọi điện thoại cho tên nghiệt tư kia, bảo nó lập tức lăn về cho tôi. Thuận tiện gọi cho Phương gia thăm dò thử xem, xem Gia Dĩnh có nhận được mấy thứ khó coi này không. Hôm qua lão Phương còn nói với tôi chọn ngày tổ chức đám cưới cho Văn Diệu cùng Gia Dĩnh, bà bảo tên nghiệt tử kia khoảng thời gian này an phận ở trong nhà đi."
Điền mẫu đáp một tiếng, Điền phụ gom đám ảnh chụp lại: "Tôi qua Trầm gia một chuyến, Trầm Đức Hàn cũng nên quản kĩ đứa con riêng kia."
Điền phụ vừa ra ngoài, Điền mẫu lập tức gọi điện thoại tới Phương gia.
"Bác gái." Giọng nữ trong điện thoại vẫn nhu thuận như cũ.
Điền mẫu liền cười hòa ái: "Gia Dĩnh a, con đang làm gì đó? Qua vài ngày nữa chính là ngày kỉ niệm con và Văn Diệu đính hôn được ba năm, bác mới thương lượng với bác trai một chút, định ngày đó sẽ mời một ít bằng hữu bên thông gia tụ họp một buổi, con thấy sao?"
Người bên kia đầu dây tựa hồ có chút chần chờ: "Bác gái, như vậy có phải rất phiền không?"
"Đứa nhỏ này, phiền gì đâu, bác lớn tuổi rồi nên rất thích không khí náo nhiệt a."
"Cám ơn bác gái, bác thật tốt!" Nghe thấy âm thanh làm nũng của Phương Giai Dĩnh, Điền mẫu cười càng hòa ái hơn. Xem ra bên Gia Dĩnh không nhận được mớ ảnh chụp này, bằng không sao có thể cười nói với mình như vậy, thế là tốt rồi, bảo Văn Diệu khoảng thời gian này dỗ dành Gia Dĩnh một chút, cứ kết hôn trước rồi nói sau.
Điền mẫu suy nghĩ rất hoàn mỹ, nhưng lại không biết trong mắt người bên kia đầu dây lúc này tràn đầy sự mỉa mai.
Phương Giai Dĩnh không chút biến sắc cúp điện thoại, hung hăng ném mớ ảnh chụp trong tay xuống đất, trong những bức hình lả tả dưới đất, Điền Văn Diệu vẻ mặt mê loạn ôm lấy Trầm Dung.
Điền Văn Diệu không thương cô, kì thật cô đã sớm có cảm giác. Một người đàn ông không yêu mình, trái tim không đặt trên người mình, nữ nhân ở bên cạnh gã vĩnh viễn là người biết trước nhất. Chẳng qua nữ nhân kia có đâm thủng lời nói dối của gã hay không mà thôi, mà có nữ nhân lại tình nguyện đắm chìm trong những lời nói dối, giả vờ hạnh phúc.
Cô dùng Điền Văn Diệu đã đính hôn ba năm, kì thực ngày đính hôn của bọn họ vốn đã tổ chức vào năm năm trước, chẳng qua năm đó trên mạng đột nhiên tuôn ra đoạn video quan hệ giữa Điền Văn Diệu cùng Trầm Dung, kế hoạch đính hôn của hai nhà cũng đành gác lại. Cô còn nhớ rõ vẻ mặt tiều tụy của Điền Văn Diệu khi đó lúc sám hối với mình, gã nói bất quá là nhất thời uống quá chén, không ngờ Trầm Dung lại nhân cơ hội kéo gã lên giường.
Sau sự kiện đó, tất cả mọi người đều khuyên cô tha thứ Điền Văn Diệu, phụ thân nói đám cưới giữa hai nhà Điền Phương đối với song phương đều có lợi, bảo cô không nên hành động cảm tính. Mẫu thân cũng an ủi, đàn ông chính là vậy, thời trẻ rất thích ăn chơi, chờ khi kết hôn sẽ tốt hơn. Huống chi Điền Văn Diệu chơi đùa còn là đàn ông, cô không cần lo lắng một lúc nào đó sẽ đột nhiên lòi ra một đứa con riêng làm người ta ghét bỏ. Ngay cả đám bạn bè bên cạnh cũng nói Điền Văn Diệu rất xuất sắc, dù sao có nhược điểm Trầm Dung này, cũng không sợ sau này Điền Văn Diệu dám đối xử không tốt với cô.
Lúc ấy cô đã làm thế nào? Không chỉ tha thứ Điền Văn Diệu, lại còn ở khắp nơi cố gắng chống đỡ gã, có trường hợp gì cũng kiên trì cùng Điền Văn Diệu ra mặt, chính vì muốn chứng minh tình cảm của bọn họ còn chắc hơn vàng.
Nghĩ lại, năm đó bản thân cô thật khờ, Phương Giai Dĩnh tự giễu mỉm cười.
Cô đã lừa bản thân năm năm, hiện tại thật sự không lừa nổi nữa.
Tầm mắt một lần nữa đảo qua mớ hình trên mặt đất, dừng lại địa chỉ email ở phía sau một tấm hình, ánh mắt Phương Giai Dĩnh hiện lên một tia lạnh lẽo. Lãng phí năm năm tuổi thanh xuân, cô nên lấy thứ gì đáp trả cho Điền Văn Diệu đây?
***
Sáng hôm nay, lão K nhận được một email theo dự kiến, người gởi có tên là Phương Giai Dĩnh, chẳng qua nội dung thật sự làm lão K lắp bắp kinh hãi.
"Hợp tác?" Cho dù là Trầm Hi, lúc nghe thấy lời lão K cũng không khỏi giật mình.
"Không tồi, tôi vốn nghĩ cô ta vẫn không chịu tin tưởng, muốn càng nhiều chứng cứ hơn, không ngờ lại trực tiếp tỏ ý muốn hợp tác. Có vẻ cô ta nghĩ chúng ta muốn phá hư đám cưới giữa hai nhà Điền Phương, chủ đồng biểu thị có chung mục đích với chúng ta." Lão K nói tới đây thì chần chờ hỏi Trầm Hi: "Cậu nói xem có phải cô ta bị kích thích quá lớn không?"
Trầm Hi cười khẽ: "Nữ nhân bình thường khi phát hiện chồng chưa cưới ngoại tình sẽ hủy bỏ hôn ước đi? Huống chi Điền Văn Diệu ngoại tình... đã là lần thứ hai, mà đối tượng lại là cùng một người."
"Tuy có thể giải thích như thế, nhưng cậu biết cô ta định làm gì không?"
"Làm gì?"
"Cô ta định trong lễ kỉ niệm đính hôn vài ngày sau sẽ công bố số ảnh chụp cùng đoạn phim này trước mặt tất cả mọi người."
Trầm Hi sửng sốt, thật không ngờ Phương Giai Dĩnh lại quyết tuyệt như vậy. Một khi những thứ này dùng phương thức kia xuất hiện trước mắt mọi người, quan hệ của Điền gia cùng Phương gia phỏng chừng sẽ hoàn toàn chấm dứt. Theo quan hệ của Trầm gia với Điền gia, hẳn ngày đó Trầm phụ cũng tới dự, nếu Phương Giai Dĩnh thật sự công bố đoạn phim đó, Trầm Hi quả thực có thể đoán được danh dự của hai nhà Điền Trầm sẽ mất sạch, cho dù là Phương gia cũng khó trốn khỏi kết cục bị dị nghị.
Lão K chần chờ đáp ứng, sau đó nhịn không được hỏi một câu: "Ngày đó cậu có đi không?"
"Vì cái gì không đi?" Trầm Hi hỏi ngược lại, một cơ hội thấy Trầm phụ bị bẽ mặt, vì cái gì cậu lại không đi?
Lão K tựa hồ muốn nói gì đó, nghĩ nghĩ một hồi, cuối cùng không nói thêm gì nữa.
Cúp điện thoại, trong lòng Trầm Hi rất ấm áp, phỏng chừng lão K sợ ngày đó cậu sẽ bị liên lụy, bị mọi người chỉ trỏ. Chính là con riêng cũng không phải cậu, có gì phải sợ mất mặt chứ. Cũng không biết Trầm Kế cùng Trầm Thừa sẽ thế nào đây? Trầm Hi không khỏi mong chờ.
***
"Nghiệt tử!" Lúc này người mắng chửi không phải Điền phụ mà đổi lại là Trầm phụ.
Trầm phụ tức tới phát run, run rẩy chỉ vào mớ ảnh chụp trước mặt mà nói không nên lời. Ông thật sự không ngờ Trầm Dung cư nhiên lại dám tiếp tục quan hệ với Điền Văn Diệu, lại còn bị người ta chụp được. Xem bộ dáng rõ ràng của hai người trong hình, hiển nhiên đối phương có chuẩn bị mà tới.
Trầm phụ hít một hơi thật sâu, nhìn qua phía Điền phụ: "Ảnh chụp này làm sao có được?"
Điền phụ nghiêm mặt: "Được gửi tới sớm nay."
"Đối phương có ra yêu cầu gì không? Có manh mối gì không?" Trầm phụ truy hỏi, hiển nhiên nghi ngờ đối phương có mục đích dọa dẫm.
Điền phụ liếc mắt nhìn Trầm phụ thật sâu, điều Trầm phụ nghi ngờ không phải ông chưa nghĩ tới, không có khả năng không đưa ra yêu cầu gì. Ông tin tưởng mình đã rất cẩn thận, không quên bất cứ manh mối nào.
So với dọa dẫm không có mục đích, ông ngược lại càng nghi ngờ Trầm Dung hơn. Ảnh chụp này thật sự quá rõ, giống như canh giữ sẵn ở sát bên cạnh mà chụp. Đoạn phim năm năm trước ông đã từng nghi ngờ Trầm Dung, chẳng qua cuối cùng không giải quyết được gì. Lúc này mặc kệ có phải Trầm Dung hay không, để tránh phiền phức sau này, ông phải hoàn toàn chặt đứt tâm tư Trầm Dung. Đứa con của Điền Đào Bình ông tuyệt đối không thể có quan hệ với một người đàn ông, hơn nữa lại còn là một đứa con riêng không được thừa nhận.
Ý niệm vừa lóe lên trong đầu, Điền phụ lắc đầu, mở miệng nói đầy thâm ý: "Tôi nghi ngờ ảnh chụp này hướng về phía hôn sự của Văn Diệu cùng Gia Dĩnh mà tới, ông cũng biết hai đứa nó đã sắp kết hôn, khó tránh có vài người khó chịu làm ra chút chuyện cay độc."
Hàm ý trong lời Điền phụ quá rõ ràng, ám chỉ hết thảy đều do Trầm Dung gây ra, Trầm phụ không khỏi hừ nhẹ một tiếng: "Con của Trầm Đức Hàn tôi không đê tiện như vậy."
Điền phụ giận mà không làm được gì: "Đức Hàn, chúng ta là bạn bè nhiều năm rồi, ông cũng đừng trách tôi nói thẳng. A Kế cùng A Thừa do chúng ta nhìn thấy mà lớn lên, hai đứa nó là đứa nhỏ tốt thì khỏi phải nhiều lời. Cho dù ông không thích Trầm Hi nhưng bất quá đứa nhỏ này bất quá cũng chỉ ham chơi một chút chứ không có tật xấu gì lớn lao. Nhưng Trầm Dung bất quá chỉ là một đứa con riêng không được thừa nhận, trước mặt ông nó tỏ vẻ không tệ, nhưng sau lưng ông có biết bộ dáng nó thế nào không? Năm năm trước nó bất quá chỉ mới 18 tuổi đã dám nhờ vào A Thừa để tiếp cận Văn Diệu, cuối cùng còn bò lên tận giường, năm năm sau nó lại làm cái gì, có ai đoán được chứ?"
Lời nói của Điền phụ thật sự quá thẳng thắn, sắc mặt Trầm phụ không khỏi lạnh xuống.
Điền phụ cũng không để ý, vỗ vỗ vai Trầm phụ: "Đức Hàn, tôi chỉ có một đứa con là Văn Diệu thôi, lúc còn trẻ nó có thể ham chơi một chút, nhưng mấy năm nay tình cảm của nó với Gia Dĩnh cũng không tồi, tôi đã sớm chờ ôm cháu, thật không muốn nó dây dưa mập mờ với một người đàn ông nữa."
Trầm phụ hừ lạnh: "Ông nghĩ tôi thích nhìn con trai mình dây dưa với một tên đàn ông à?"
Điền phụ lắc đầu: "Sao có thể chứ? Chẳng qua Văn Diệu đã sắp kết hôn, tôi lo lắng nó với Trầm Dung lại lui tới, lỡ như bị phóng viên chụp được thì phiền phức, dù sao cách chuyện lần trước chỉ có năm năm ngắn ngủi. Trong khoảng thời gian này tôi sẽ trông chừng Văn Diệu, hi vọng Đức Hàn ông cũng có thể nhắc nhở Trầm Dung một chút."
Nói đi nói lại vẫn cảm thấy là Trầm Dung dụ dỗ Điền Văn Diệu, Trầm phụ tuy rất bất mãn nhưng cũng không có cách nào cãi lại, hừ lạnh một tiếng, nặng nề đáp ứng.
Tiễn Điền phụ, tầm mắt Trầm phụ dừng lại trên ảnh chụp Điền phụ lưu lại, sắc mặt một lần nữa trở nên âm trầm.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Re-up ĐM] Trùng Sinh Chi Thù Đồ
Fiction généraleTác giả: Lý Tùng Nho Thể loại: Hiện đại, trọng sinh, hào môn ân oán, báo thù rửa hận, tình cảm ấm áp, 1 x 1, HE. Nhân vật chính: Trầm Hi, Lý Minh Hiên. Phối hợp diễn: Trầm Kế, Trầm Thừa, Phương Lạc Duy, Trầm Dung, Chu Minh Mị, Trầm Đức Hàn. Tình trạ...