Tzuyu vui vẻ xếp hành lý vào cốp xe, em lái chiếc mui trần Porsche 911 Carrera GTS Cabriolet ra khỏi gara; bật maps, chọn địa điểm là Paris để xuất phát.
Bây giờ gần 10 giờ đêm, nếu khởi hành sớm thì tầm 5 giờ sáng sẽ đến nơi ở của Chaeyoung. Lại nhớ tới khuôn mặt đáng yêu của người kia, miệng Tzuyu vẽ nên một nụ cười đẹp đến nao lòng.
Lẽ ra em đã từ bỏ Chaeyoung, chỉ là mỗi khi cậu ấy xuất hiện lại khiến tim em đập loạn không tự chủ. Mỗi một chỗ có cậu ấy đều là nơi bình yên, vậy nên thay vì trốn tránh trái tim mình... Chou Tzuyu tự cho phép bản thân thêm 1 lần can đảm để theo đuổi.
Nếu nói Son Chaeyoung là định mệnh của cuộc đời em thì cũng không sai biệt lắm.
Lần đầu tiên gặp nhau, em đã bị ấn tượng bởi khuôn mặt dễ thương của cậu ấy. Mặc dù người có chút cáu kỉnh nhưng chung quy vẫn đáng yêu. Cậu ấy không thích bị làm phiền, nhưng cũng tinh tế lấy khăn lau cái bàn đầy màu vẽ khi em vừa ngồi xuống.
Ở cạnh cậu ấy, Chou Tzuyu không cách nào trưng ra vẻ mặt lãnh đạm thờ ơ.
Ở cạnh cậu ấy, Chou Tzuyu luôn bật cười vì những trò đùa vớ vẩn.
Son Chaeyoung tuy thấp bé, thoạt nhìn có vẻ trẻ con nhưng lại là người có trách nhiệm và suy nghĩ rất trưởng thành.
Đúng kiểu em thích.
Đang suy nghĩ vẩn vơ, bỗng điện thoại của Tzuyu rung lên một hồi chuông dài. Nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, em cắn môi, chậm chạp nhấn nút trả lời.
"Em đã ngủ chưa?"
"Em chưa ngủ"
"Ngày mai em có thời gian rảnh không? Chị đến đón em đi chơi nhé?"
"Em không rãnh, ngày mai còn phải xử lý công vụ.."
Giọng Tzuyu hơi run, em không giỏi nói dối.
"Sao thế? Em không khỏe hả"- Sana nhận ra em có vấn đề, lập tức hỏi thăm.
Dưới sự lo lắng của nàng, trái tim Tzuyu thắt lại, cảm giác tội lỗi dâng trào khiến hô hấp của em có phần khó khăn.
"Sana, em nghĩ em đã có câu trả lời rồi"
"Ah~ Chị buồn ngủ quá. Em ngủ sớm đi nhé. Ngủ ngoan"
Nói rồi đầu dây bên kia tắt máy, để lại Chou Tzuyu khổ sở tự độc thoại với chính mình.
"Ngay từ đầu đã sai rồi, hà cớ gì phải cố chấp..."
"..."
Sana ngồi phịch xuống đất sau cuộc gọi kia, nàng vẫn còn mặc trên người bộ đồ tác nghiệp chưa thay ra. Vừa về đến nhà đã vội vội vàng vàng gọi điện thoại cho người mình thích, kết quả ... em ấy định từ chối nàng.
Minatozaki quàng tay ôm lấy hai chân, cố gắng rúc mình sâu nhất có thể mới cảm thấy an toàn. Hình như ai cũng là nạn nhân trong cuộc đời của chính mình thì phải?
Nàng đã tự hỏi tại sao Chou Tzuyu luôn không chú ý đến mình, dù nàng có đối xử tốt với em đến đâu, ánh mắt của em vẫn luôn hướng về Son Chaeyoung.
BẠN ĐANG ĐỌC
「misana」kira-kira
FanfictionKira-kira là một từ tượng thanh trong tiếng Nhật, mang hàm nghĩa lấp lánh.